Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú

Chương 100



Chu Tiểu Diệu tức muốn c.h.ế.t.

Ở trong lòng mắng hai người ngu xuẩn, ngớ ngẩn, đồ đần.

Chu phụ khinh bỉ nhìn Chu Tiểu Diệu, “Không cần ngươi nhắc nhở.”

Chu Kiều Kiều nghe lấy bọn họ cãi lộn, trong lòng không gợn sóng, chỉ cần mẫn làm công việc của mình.

“A…… Tần đại nhân, ngươi tại sao lại đến đây?”

Đột nhiên, bên cạnh Chu Kiều Kiều có thêm một người cầm cuốc hỗ trợ.

Chu Kiều Kiều nhìn qua, lại là Tần Hữu.

“Ngươi không trực ban sao? Cứ như vậy tới giúp ta, không tốt đâu?”

Dù sao, trên người hắn còn mặc quần áo Nha Dịch.

Sao có thể đến giúp nàng đào mương được?

Tần Hữu trên mặt là vẻ nhàn nhạt.

Không giống vẻ ôn nhu trước đó tại nhà Chu Kiều Kiều.

Tần Hữu nói, “Huyện thái gia phái toàn bộ Nha Dịch đi giúp các thôn dân đào mương, chúng ta là phụng mệnh trợ giúp những hộ chỉ có một người đào mương.”

Mà toàn bộ Chu Gia thôn, trừ Đậu đại nương là quả phụ, chính là Chu Kiều Kiều với hai đứa bé là phụ nhân yếu nhất.

Cho nên, đến Chu Gia thôn có hai người nha dịch, một người đi giúp Đậu đại nương, một người đến giúp Chu Kiều Kiều.

Đương nhiên, Tần Hữu không nói cho Chu Kiều Kiều, hắn phải đổi với mấy người mới có thể đến Chu Gia thôn.

Chu Kiều Kiều bộ dạng thì ra là thế.

“Huyện thái gia quả nhiên là yêu dân như con, có thể gặp được Huyện thái gia như vầy, thật là phúc khí của lão bách tính chúng ta.”

Mông ngựa phải kịp thời vuốt, còn phải vuốt thật tốt.

“Đương nhiên, Huyện thái gia là một vị quan tốt.”

Tần Hữu vừa nói, động tác trên tay cũng nhanh nhẹn lưu loát.

Rất nhanh liền làm được nhiều hơn Chu Kiều Kiều.

Tuyền Lê

Chu Kiều Kiều cười nói, “Tần đại nhân, tối về phục mệnh sao? Nếu không còn việc gì khác, đến nhà ta ăn cơm đi, đều là cơm canh lúc trưa, hâm nóng lên là ăn được, rất nhanh.”

Tần Hữu cự tuyệt.

“Dù sao cũng đang làm việc công, còn đi cùng A Đô, không được đâu.”

“A Đô? Là tiểu huynh đệ kia của ngươi đúng không? Người có mắt một mí kia sao?”

“Ừm, ngươi còn nhớ rõ hắn.”

Lời nói này còn có chút ý vị khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng cả người nghe hay người nói đều không phát hiện ra.

Chu Kiều Kiều cười ha ha một tiếng, “Hắn là người nói nhiều nhất, lời nói cũng ngọt nhất. Ta không muốn nhớ rõ cũng không được.”

Hắn mỗi lần thấy Chu Kiều Kiều chính là kêu ‘Chu tỷ tỷ’ ‘Chu tỷ tỷ’, cười lên trên mặt có hai lúm đồng tiền.

Chu Kiều Kiều kiếp trước cũng có hai lúm đồng tiền.

Cũng là mắt một mí.

Cho nên nàng nhìn A Đô cảm thấy rất thân thiết.

“A.”

“Không bằng ta cũng kêu hắn tới nhà ta cùng nhau ăn cơm đi?”

“Tùy ngươi.”

Hắn từ bỏ giãy giụa.

Nàng làm đồ ăn cũng hợp khẩu vị của hắn, không phải nói là đặc biệt ngon, nhưng rất hợp khẩu vị.

Chu Kiều Kiều lập tức cao hứng chạy qua bên chỗ Đậu đại nương.

Đoạn đường của Đậu đại nương cùng chỗ của nàng cách nhau không xa.

Nàng rất nhanh liền tìm tới chỗ A Đô, nói chuyện này với hắn.

A Đô đáp ứng, “Được, ta còn từ chưa nếm qua tay nghề của Chu tỷ tỷ, tối nay có lộc ăn rồi.”

Thời gian tiếp theo, Chu Kiều Kiều cùng Tần Hữu hợp tác, lúc mưa lớn rơi xuống hai người sóng vai từng người đào lấy cống rãnh.

Động tác đào lên đào xuống cũng rất nhịp nhàng.

Cho đến cuối giờ thân, thôn trưởng dặn mọi người ngày mai giờ thìn lại đến làm, về nhà ăn cơm nghỉ ngơi.

“Đi thôi Tần đại nhân, chúng ta trở về.”

‘Chúng ta trở về’

Là một người hiện đại Chu Kiều Kiều cảm thấy lời nói này đến không có vấn đề gì.

Nhưng Tần Hữu cứng nhắc lại cảm thấy xấu hổ.

Lời này, thực tế là quá mập mờ.

“Được.”

Hắn lên tiếng, “Ta đi gọi A Đô.”

“Ừm, vậy ta về trước về nấu cơm.”

Chu Kiều Kiều vác cái cuốc đi trở về, thuận tiện tại không gian mua vài củ khoai tây, ớt xanh.

Buổi tối đồ ăn chính là canh nhân sâm gà rừng, ớt xanh khoai tây xắc sợi, rau diếp cá trộn, và rau muống xào.