App Khách Sạn Mèo

Chương 172: Hai mặt trứ danh



Tối hôm đó, là đêm cuối cùng trước khi Lỗ Đản phẫu thuật, sau khi kiểm tra xong, y tá bế nó trở về phòng, đóng cửa lại. Rất nhanh, con chó Husky ở phòng bên cạnh liền thúc giục: “Này này, cậu cuối cùng cũng về rồi, bọn tôi đợi cậu lâu lắm rồi.”

Lỗ Đản tuy rất mạnh mẽ nhưng lúc này cũng có chút lo lắng, dù sao cũng chưa từng trải qua phẫu thuật bao giờ.

“Chờ tôi làm gì?” Lỗ Đản có chút mệt mỏi.

“Ô, chờ cậu kể chuyện đấy. Lần trước không phải cậu nói đến việc cậu cứu một con chó bị nhốt trong hộp à? Sau đó thì sao? Sau đó cậu làm thế nào mà quen biết nhiều mèo như vậy, bọn tôi đã chờ cả ngày rồi.”

“Ồ… Ngày mai rồi nói tiếp nhé, nếu ngày mai tôi… còn nói được thì nói.”

Lúc này, con chó ở tầng hai hỏi: “A Hoàng, cậu làm sao vậy? Sao lại nói ngày mai còn nói được, chẳng lẽ ngày mai cậu có thể không nói được nữa à?”

Lỗ Đản không tiết lộ tên của mình ở bệnh viện thú y, vì vậy mọi người gọi nó bằng màu lông là A Hoàng.

“Ngày mai tôi phải phẫu thuật…”

“Cắt trứng đúng không? Ồ, có gì to tát đâu, bọn tôi đều đã làm rồi, tôi cũng vừa mới phẫu thuật triệt sản xong mà. Này anh bạn, đừng có buồn nhé, bọn tôi đều hiểu mà, nói thật ra thì cái này cũng tốt cho cơ thể của chúng ta thôi.” Con Husky nói một cách thoải mái.

Lỗ Đản nhỏ giọng nói: “Không phải cái đó…”

“Hả? Thế là cái gì?”

“Là chân của tôi, tôi cũng không biết rõ lắm, hình như là sẽ rạch thịt ra, lấy xương hỏng ra, sau đó thay vào hai cái xương mới.”

Nó vừa nói xong, lũ chó khác đều bị dọa đến im bặt.

Một lúc lâu sau, một con chó Pekingese mới lên tiếng: “Ca phẫu thuật của cậu hình như rất lớn đúng không? Hai đứa trẻ đến thăm cậu lúc nãy là chủ nhân mới của cậu à?”

Nghe nhắc đến hai đứa trẻ, Lỗ Đản cảm thấy bớt căng thẳng hơn một chút.

“Nói đến bọn họ, lúc đó tôi chưa từng nghĩ rằng trên đời lại có những con người đáng yêu như vậy, à không, nói chính xác hơn là những đứa trẻ con. Tôi nghĩ tất cả con người đều giống như chủ nhân cũ của tôi, liên tục mua chó, rồi làm hại, bỏ rơi và ngược đãi chúng. Để ngăn chặn hành vi xấu xa của gã ta, tôi đã bắt đầu rình rập quanh nhà gã, thậm chí khi gã chuyển nhà, tôi cũng theo đến, chỉ muốn gã đừng làm hại chó nữa… Không ngờ, cuộc sống vô vị như vậy cứ lặp đi lặp lại, cho đến một ngày, một con mèo tìm đến tôi…”

Có lẽ vì nhắc đến Hạ An An và Chu Ngôn Thiên, Lỗ Đản lại muốn kể tiếp câu chuyện này, dù sao thì để kể tiếp, nó mới có thể nói về việc làm quen với hai đứa trẻ.

Đêm đó, trong phòng bệnh của những chú chó ở bệnh viện thú y, tất cả các con chó đều không ngủ, mà đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của Lỗ Đản.

“Đợi đã… Cậu nói có rất nhiều con mèo tìm đến cậu? Còn có rất nhiều con chó cũng đang tìm cậu, trước đó tôi cũng nghe nói về chuyện này! Chẳng lẽ cậu chính là Lỗ Đản? Cô bé vừa rồi chính là Hạ An An?”

Đột nhiên, một con Corgi ở tầng trên nhất đứng lên rất kích động.

“Sao thế?”

“Anh bạn, cậu kích động cái gì?”

“Cái gì mà Lỗ Đản với Hạ An An?”

Con Corgi kích động chạy vòng quanh trong lồng: “Các cậu không biết à? Chuyện lớn như vậy các cậu lại không biết gì á! Trước đây khi tôi đi dạo với chủ, tất cả mèo và chó trong khu vực đều biết chuyện này, mọi người đều truyền tai nhau gần đây có một trại cứu hộ động vật lang thang, chỉ cần tìm được một con chó hoang tên là Lỗ Đản, sẽ được ưu tiên đưa vào trại. Các cậu không biết sao?”

Những con chó khác trong lồng nghe vậy đều rất kích động: “Thật không? Vậy tin đồn đó là thật à? A Hoàng, cậu thật sự là Lỗ Đản à?”

“A Hoàng, cậu mau nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“A a a, thật kích thích, lần đầu tiên tôi được nghe tin tức nóng hổi như vậy.”

Thấy những con chó khác đều biết chuyện này, Lỗ Đản cũng không giấu giếm nữa.

“Ừm, tôi chính là Lỗ Đản, cô bé kia là Hạ An An. Trại cứu hộ động vật lang thang đó là có thật, lúc đó tôi đã được đưa vào trại cứu hộ, nhưng vì vết thương quá nghiêm trọng nên được chuyển đến đây điều trị.”

“Ôi trời ơi, là thật kìa! Hóa ra trại cứu hộ lại tốt như vậy, còn chịu trách nhiệm điều trị, ca phẫu thuật thay xương của cậu nghe có vẻ rất phức tạp và tốn kém, những con chó lang thang bình thường làm sao có thể làm được, bình thường giống như cậu thì chỉ có thể chờ chết.”

Lỗ Đản cũng cảm khái: “Đúng vậy… Tôi thật sự rất may mắn, tôi vốn nghĩ cả đời này mình chỉ có thể lê lết với hai chân sau sống đã là khá rồi, không ngờ họ lại có thể giúp tôi tiếp tục điều trị.”

“Những con mèo đó có thật sự tìm thấy cậu? Rồi cậu cùng bọn họ quay về?”

“Dĩ nhiên không phải, chúng tôi còn lên kế hoạch hành động, tên khốn kia đã làm quá nhiều việc xấu, còn nhốt một con chó khác trong sân, tôi không thể cứ bỏ đi như vậy. Cuối cùng, chúng tôi đã hợp tác và báo công an bắt gã. Ngày hôm đó, cô bé kia cũng đến, đưa chúng tôi lên xe và đưa đến trại cứu hộ. Ngoài tôi ra, những con chó khác cũng đã đến trại cứu hộ, chắc chắn bây giờ bọn họ đã được chăm sóc rất tốt.”

Câu chuyện kể đại khái đến đây cũng đã khuya, những con chó trong phòng bệnh vẫn còn rất phấn khích, không ngủ được, lại không ngừng hỏi lung tung này kia.

Mặc dù chuyện này cũng khiến Lỗ Đản trước khi phẫu thuật không được nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng sự náo nhiệt như vậy cũng khiến nó không có thời gian để nghĩ về cuộc phẫu thuật vào ngày hôm sau, ngược lại cũng thư giãn hơn rất nhiều.



Ngày hôm sau, trên livestream, khán giả phát hiện Chu Ngôn Thiên hôm nay có chút khác lạ. Bình thường cậu bé đều chơi với Đa Tể và một vài con mèo con trong phòng mèo, hôm nay không biết cậu bé tìm được một chiếc địu nhỏ từ đâu ra, mặc vào cho Đa Tể, sau đó dắt nó đi dạo.

[Ôi chao, Đa Tể ngoan thế, chỉ cần dắt là đi ngoài được rồi, thật hiếm thấy!]

[Đây không phải là Đa Tể sẽ cau có mỗi khi không hài lòng mà tôi biết, theo tính cách của nó, bây giờ không phải nó nên cào một cái sao?]

[Đây có phải là con mèo cáu kỉnh mà tôi biết sao? Trời ạ, ekip chương trình đã đổi mèo rồi!]

[Đa Tể nếu em bị đe dọa thì em hãy nhìn vào ống kính nhé, yên tâm dù chúng tôi không giải cứu được em cũng sẽ đưa em lên hot search.]

[Ha ha ha ha, sao tôi lại cảm thấy, hôm nay sắc mặt của Đa Tể cũng không được tốt lắm, nó gặp Chu Ngôn Thiên thì chưa bao giờ cho sắc mặt tốt, nếu không tin thì lát nữa nếu tới bãi cỏ gặp Hạ An An, làm phiền quay phim cho một shot cận cảnh.]

Hôm nay, người quay phim dường như có sự ăn ý đặc biệt với cư dân mạng, lúc này, từ phòng phát sóng trực tiếp của Hạ An An có thể thấy, cô bé vừa nhìn thấy Đa Tể đang đi tới từ xa, gọi một tiếng giòn giã: “Đa Tể”.

Bên này, người quay phim theo dõi Chu Ngôn Thiên đã hướng ống kính về phía mặt Đa Tể, sau đó zoom cận cảnh.

Đôi mắt nó lập tức tròn xoe, trước tiên vươn dài cổ nhìn về phía xa, rồi nhẹ nhàng kêu lên một tiếng “meow” nhỏ nhẹ, dường như đang đáp lại tiếng gọi của đối phương.

Ánh mắt đó thật sự bỗng trở nên dịu dàng trong nháy mắt, khuôn mặt dài cũng tròn tròn trở lại, trông thật đáng yêu, cứ như đang chờ để được An An ôm vào lòng.

Lúc này, Đa Tể muốn chạy về phía trước nhưng lại quên mất dây xích sau lưng, chưa chạy được vài bước đã bị kéo trở lại.

Nó quay đầu lại lườm Chu Ngôn Thiên một cái.

Chu Ngôn Thiên vội vàng thả lỏng dây xích sau lưng nó.

[Hahahahaha, cái ánh mắt này! Quá dữ dằn!]

[Đây mới là Đa Tể mà tôi biết!]

[Hahahahaha, Tiểu Thiên hoảng hốt quá, thương cậu nhóc một giây!]

[Wow! Đa Tể nhìn thấy An An lập tức mắt và khuôn mặt đều thay đổi, quay đầu lườm Tiểu Thiên một cái, quả thực là tiêu biểu cho sự thiên vị!]

[Ôi chao, nhìn cảnh Đa Tể chạy về phía An An từ xa, trái tim thiếu nữ của tôi tan chảy rồi, tinh thần mệt mỏi của tôi cũng được chữa lành rồi.]

[Tiểu Thiên: Mình chăm sóc nó bao nhiêu ngày, cuối cùng vẫn bị quay lưng.]

Lúc này, Chu Ngôn Thiên cũng đi về phía Hạ An An, hai người ngồi xuống bãi cỏ nói chuyện, Kỳ Lân và Đa Tể ngồi xổm bên cạnh hai người.

Hạ An An nhìn về phía Kỳ Lân: “Ban đầu không định nói với em, nhưng vẫn nên nói cho em một tiếng, hôm nay Lỗ Đản sẽ phải làm phẫu thuật, ngay lúc này.”

Kỳ Lân nhìn Hạ An An, rồi lại nhìn Chu Ngôn Thiên, cuối cùng đặt ánh mắt lên Đa Tể.

Đa Tể: “Meow aow aow oh oh.”

Nghe thấy tin này, chân trước của Kỳ Lân có vẻ hơi bất an, đi tới đi lui, dường như rất lo lắng, căng thẳng.

“Em đừng lo lắng quá, sau khi phẫu thuật, có bất kỳ tin tức gì bọn chị sẽ báo cho em biết ngay.”

Đa Tể: “Meow ngao, meow aow aow, meow ngao”

Kỳ Lân: “Gây gâu!”

[Tôi đang xem cái gì vậy? Là cuộc trò chuyện giữa hai đứa nhỏ, một con mèo và một con chó à?]

[Má ơi, đây chính là hiện trường phiên dịch trong truyền thuyết của Đa Tể đúng không?]

[Đợi đã… Đa Tể lợi hại vậy sao, có thể phiên dịch cho mèo và chó? Không phải… Chó làm sao có thể hiểu tiếng mèo được?]

[Tôi thử dịch lại nhé: Hạ An An nói với Kỳ Lân: Em ăn quá ít nên mới gầy, em phải ăn nhiều lên chút, dĩ nhiên không cần ăn nhiều rồi mập như Đa Tể. Kỳ Lân không hiểu, nhìn sang Đa Tể. Đa Tể cảm thấy lời này không đúng, phiên dịch nói: Cô ấy nói cậu không có cơ bắp, cần phải tập luyện nhiều hơn, học theo tôi này. Kỳ Lân đi tới đi lui một cách bối rối, trong đầu nghĩ thầm: Cậu mập như vậy, tôi học theo thì sau này sẽ không ai nhận nuôi tôi nữa đâu.]

[Hahahahaha! Bạn dịch quá bá đạo rồi, tôi cảm thấy chắc chắn bản dịch của Đa Tể sẽ hoàn hảo hơn nhiều.]

[Hahahahaha, phiên dịch viên chuyên nghiệp online rồi. Chu Ngôn Thiên: Đa Tể em có thể giúp tôi dịch được không? Đa Tể: Được, nhưng phải trả tiền. Hạ An An: Đa Tể em có thể giúp tôi dịch được không? Đa Tể: Meow, được thôi!]

[Hahahahaha, các chị em tài năng quá!]

Đương nhiên, cũng có nhiều cư dân mạng tò mò không biết con chó Lỗ Đản mà họ đang nói đến là ai, nhưng những bình luận này nhanh chóng bị fan của Đa Tể lấn át.

Hai người, một con mèo và một con chó ngồi trên bãi cỏ, dường như ai cũng đang chờ đợi điều gì đó.

Không biết đã ngồi được bao lâu, điện thoại của Chu Ngôn Thiên rung lên, Hạ An An, Kỳ Lân và Đa Tể đều căng thẳng nhìn cậu bé kiểm tra tin nhắn.

Chu Ngôn Thiên mở WeChat ra: “Là bác sĩ Lâm gửi tới, ca phẫu thuật của Lỗ Đản đã xong!”