Ánh Trăng Không Còn Chiếu Sáng

Chương 11



Quý Triệt ngây người nghe, cố gắng tiêu hóa từng chữ một.

 

Anh nhớ đến sự né tránh đụng chạm của cô dạo gần đây.

 

Nhớ đến việc cô không còn bộc lộ cảm xúc hay nhiệt tình với anh nữa.

 

Nhớ đến lần cô tỉnh lại và nói muốn ly hôn...

 

Thì ra, tất cả đều là thật!

 

Không phải vì ghen tuông, không phải vì dỗi hờn.

 

Lúc đó, cô đã quyết định không cần anh nữa rồi!

 

13

 

Anh đã rất lâu không đến công ty.

 

Trợ lý gọi điện báo cáo, toàn là tin xấu.

 

Anh không muốn nghe, cũng lười nghe.

 

Trước kia anh xông pha nơi thương trường, đầy chí khí và quyết liệt, là bởi vì anh thích thấy vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ của Du Du khi nhận quà, đôi mắt sáng rỡ, giọng điệu nũng nịu mềm mại.

 

Giờ đây, dường như chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

 

Tiền bạc, thứ ấy sinh không mang đến, c.h.ế.t không mang đi.

 

Đủ dùng là được rồi.

 

Cho đến một ngày, khi anh vừa ra khỏi cửa, trợ lý gọi điện đến:

 

“Anh phá sản rồi.”

 

Anh có chút sững sờ.

 

Lại cười nhạt một cái, như chẳng có gì to tát, rồi vẫn đều đặn đến phòng tranh.

 

Anh gần như ngày nào cũng đến.

 

Nhưng không còn xuất hiện trước mặt Du Du nữa, chỉ ngồi trong quán cà phê đối diện, nhìn qua khung cửa kính.

 

Có một lần, Du Du vẻ mặt khó xử nói với anh:

 

“Anh có thể đừng xuất hiện trước mặt em nữa không, mỗi lần thấy anh em lại nhớ đến những chuyện không vui.”

 

Sắc mặt anh tái nhợt, ngón tay run rẩy rời đi.

 

Về sau, anh chỉ dám nhìn từ xa.

 

Nhìn cô buổi sáng đón ánh bình minh bước vào phòng tranh.

 

Nhìn cô buổi trưa cười nói vui vẻ cùng đồng nghiệp đi ăn trưa.

 

Nhìn cô hăng hái cùng công nhân khuân vác tranh.

 

Anh vừa vui vừa buồn.

 

Vui vì Du Du cuối cùng cũng trở lại là cô gái tràn đầy sức sống, vui vẻ, rạng rỡ ngày nào.

 

Buồn vì…

 

Mọi thứ của cô ấy, đều không còn thuộc về anh nữa.

 

Căn nhà bị thế chấp thanh lý, anh và mẹ bị buộc phải dọn ra ngoài, thuê một căn phòng nhỏ.

 

Mẹ anh ngày nào cũng khóc lóc hoặc chửi mắng.

 

“Tất cả là tại con đàn bà tiện đó! Nếu không phải nó cứ đòi ly hôn, thì mẹ con mình đâu đến nỗi thảm hại thế này! Con cái thì chẳng có lấy một đứa, tiền bạc cũng bị nó mang đi hết! Chính nó hại con!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Quý Triệt cười lạnh, hỏi lại mẹ mình:

 

“Chẳng phải trước đây chúng ta vẫn sống như thế này sao? Chỉ là quay lại điểm xuất phát thôi, sao có thể trách cô ấy? Không phải cô ấy còn từng cứu mạng mẹ à?”

 

Có một lần, mẹ anh đi nhặt ve chai về muộn, anh bò dậy khỏi giường đi tìm bà.

 

Thấy bà đang bị một gã đàn ông túm cổ áo, chửi bới:

 

“Quần áo trên người lão tử mỗi cái cũng mấy vạn, mà bà dám ném vào người tôi? Con mụ già thối tha! Không đền tiền thì đừng hòng đi!”

 

Quý Triệt nhận ra, người đàn ông đó chính là chồng cũ của Giản Tân Như.

 

Mà Giản Tân Như thì lặng lẽ đứng trong góc tối không xa.

 

Xem ra, cô ta đường cùng rồi, lại quay về cầu xin làm lành.

 

Ánh mắt của cô ta chạm phải ánh mắt anh trong bóng tối, vừa nhục nhã vừa xấu hổ, nhưng vẫn không nói một lời.

 

Quý Triệt đem năm ngàn tệ cuối cùng trên người, đưa cho người đàn ông kia, từ đó về sau, anh không còn một xu dính túi.

 

Cuối cùng, anh quyết định đưa mẹ rời khỏi thành phố này, ở quê vẫn còn một căn nhà, còn có một vườn quýt.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Trở về đó, ít ra cũng có thể nuôi sống được anh và mẹ.

 

Trước khi đi, anh lại đến phòng tranh thêm một lần nữa.

 

Lần này, anh tiến lại gần hơn một chút, vì muốn nghe thấy giọng nói của Du Du.

 

Du Du đang trò chuyện với đồng nghiệp.

 

Ánh mắt tươi sáng, thần thái thư thái, chính là dáng vẻ cô từng có.

 

“Du Du, trước kia sao cậu không sinh con vậy?”

 

“Lúc kết hôn, mình từng hứa với mẹ, sau ba năm mới sinh.”

 

“Sao vậy?” Đồng nghiệp kinh ngạc hỏi.

 

“Không biết nữa, nhưng mẹ nói không sai đâu, mình cứ làm theo lời bà.”

 

“Nhưng chẳng phải cậu kết hôn bốn năm rồi sao?”

 

Du Du mỉm cười, dịu dàng đáp:

 

“Ừ, nhưng đến năm thứ tư, là chính mình không muốn sinh nữa rồi.”

 

……

 

Tối hôm đó, Quý Triệt rời đi trên chuyến tàu lửa "toa xanh" cũ kỹ.

(Tàu hỏa sơn màu xanh lá, chỉ loại tàu chậm, giá rẻ, cũ kỹ ở Trung Quốc, phổ biến thập niên 80-90)

 

Trong khoang tàu mơ màng, anh lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Một vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời, soi rọi mảnh đất đen đặc bên dưới.

 

Đã từng, anh cũng có một vầng trăng như thế.

 

Chiếu sáng anh, sưởi ấm anh, nuôi dưỡng anh.

 

Anh nhờ đó mà bén rễ, vươn mình, có thể ngẩng đầu nhìn thẳng thế gian.

 

Còn giờ đây.

 

Ánh trăng không còn chiếu rọi nữa.

 

Thế là anh trở về với bóng tối, trở về với khởi điểm ban đầu.

 

Không còn ánh sáng.

 

(Hết)


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com