Lòng bàn tay ấm áp ngày thường, lúc này lại lạnh băng đáng sợ.
“Mục Hòa, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Lông mày anh khẽ động, ánh mắt âm trầm, ôm tôi vào trong lòng,
“Ừm, lúc này anh cảm thấy rất hạnh phúc.”
12
Mục Dã muốn gặp tôi, anh ta nói có chuyện quan trọng muốn nói,
Tôi đồng ý.
Cách cánh cửa kính thật dày, chúng tôi lẳng lặng nhìn nhau, không nói gì.
Trong lúc mơ màng, tôi chợt nhớ tới cảnh tượng anh ta khóc lóc tiễn tôi ở sân bay ba năm trước.
Chỉ chớp mắt, lúc này chỉ còn cảnh còn người mất.
Cậu thiếu niên đẹp trai sáng ngời đó, bấy giờ lại cạo đầu đinh.
Ánh mắt chỉ còn vẻ ảm đạm, khuôn mặt c.h.ế.t lặng, tựa như già đi mười tuổi.
Anh ta nắm chặt ống nghe, lòng bàn tay trắng bệch, bàn tay nổi đầy gân xanh.
Khoảnh khắc mở miệng, anh ta mang theo tiếng khóc nức nở.
“Lan Lan, anh thật sự biết sai rồi......”
Tôi không nói gì, anh ta lại bắt đầu kể lể.
“Anh luôn ghen tỵ với em, em là cô công chúa được người người cưng chiều. Còn anh chỉ là một đứa con riêng, mỗi lần được bảo vệ, anh sẽ cảm thấy rất khó chịu. Luôn cảm thấy tôn nghiêm bị giẫm đạp, em càng đối tốt với anh, sự tự ti trong anh càng lớn....”
“Anh muốn chứng minh không có em, mình sẽ ngày một tốt lên. Là anh sai, anh sai rồi....”
Anh ta khóc không thành tiếng, từng câu từng chữ đứt quãng khổ sở.
“Anh biết em không tin, nhưng anh thật sự yêu em....”