Anh Trai Của Ex Yêu Thầm Tôi

Chương 14



Tôi nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan xen nhau.

Lòng bàn tay ấm áp ngày thường, lúc này lại lạnh băng đáng sợ.

“Mục Hòa, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Lông mày anh khẽ động, ánh mắt âm trầm, ôm tôi vào trong lòng,

“Ừm, lúc này anh cảm thấy rất hạnh phúc.”

12

Mục Dã muốn gặp tôi, anh ta nói có chuyện quan trọng muốn nói,

Tôi đồng ý.

Cách cánh cửa kính thật dày, chúng tôi lẳng lặng nhìn nhau, không nói gì.

Trong lúc mơ màng, tôi chợt nhớ tới cảnh tượng anh ta khóc lóc tiễn tôi ở sân bay ba năm trước.

Chỉ chớp mắt, lúc này chỉ còn cảnh còn người mất.

Cậu thiếu niên đẹp trai sáng ngời đó, bấy giờ lại cạo đầu đinh.

Ánh mắt chỉ còn vẻ ảm đạm, khuôn mặt c.h.ế.t lặng, tựa như già đi mười tuổi.

Anh ta nắm chặt ống nghe, lòng bàn tay trắng bệch, bàn tay nổi đầy gân xanh.

Khoảnh khắc mở miệng, anh ta mang theo tiếng khóc nức nở.

“Lan Lan, anh thật sự biết sai rồi......”

Tôi không nói gì, anh ta lại bắt đầu kể lể.

“Anh luôn ghen tỵ với em, em là cô công chúa được người người cưng chiều. Còn anh chỉ là một đứa con riêng, mỗi lần được bảo vệ, anh sẽ cảm thấy rất khó chịu. Luôn cảm thấy tôn nghiêm bị giẫm đạp, em càng đối tốt với anh, sự tự ti trong anh càng lớn....”

“Anh muốn chứng minh không có em, mình sẽ ngày một tốt lên. Là anh sai, anh sai rồi....”

Anh ta khóc không thành tiếng, từng câu từng chữ đứt quãng khổ sở.

“Anh biết em không tin, nhưng anh thật sự yêu em....”

Tôi cười nhạt: “Đừng nói mấy câu đó, tôi thấy buồn nôn lắm.”

Anh ta cúi đầu nghẹn ngào một lúc lâu, nở nụ cười gượng về phía tôi.

“Anh biết rồi. Anh cũng hy vọng lần gặp cuối cùng này có thể lưu lại chút hình tượng tốt đẹp trong lòng em.”

“Càng buồn nôn hơn.” Tôi cắt ngang anh ta.

Trong mắt Mục Dã ngập tràn bi thương, nở nụ cười chua xót.

“Vậy sao, anh xin lỗi.”

“Anh muốn nói với em chuyện cuối cùng. Người cứu Nhạc Nhạc không phải anh, là Mục Hòa.”

Anh ta vừa cười, lại rơi nước mắt.

liliii

“Lan Lan, chúc em hạnh phúc.”

Trái tim tôi run lên, nụ cười trên mặt dần biến mất.

Nhạc Nhạc là bé cún đi lạc, hồi cấp ba tôi thường xuyên nhìn thấy nó xuất hiện ở cổng trường.

Lúc ấy nó còn rất nhỏ, tôi hay đưa đồ ăn cho nó.

Cún con rất thân với tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có một hôm mưa rất to, tôi lo lắng cả ngày.

Sau khi tan học, tôi vội vàng đi tìm nó, lại phát hiện Mục Dã ôm lấy Nhạc Nhạc bằng một chiếc áo đồng phục.

Rõ ràng anh ta có thói ở sạch, vẫn sẵn sàng cứu lấy Nhạc Nhạc.

Trái tim tôi mềm nhũn.

Sau chuyện này, tôi bèn nhận nuôi Nhạc Nhạc, hơn nữa còn thông báo cho anh ta.

Có điều, từ đó, anh ta không còn chạm vào Nhạc Nhạc nữa.

Lúc ấy tôi ngốc thật, không nghĩ tới chuyện, đồng phục anh ta vẫn mặc trên người, vậy cái áo bao lấy Nhạc Nhạc là của ai?

Hơn nữa Mục Dã luôn rất ghét mấy chú chó đi lạc.

Nhìn thấy tôi trêu đùa với Nhạc Nhạc, lông mày anh ta sẽ hơi nhíu lại, trong mắt giấu tia chán ghét.

Hóa ra tất cả mọi chuyện đều lưu lại dấu vết.

Chẳng qua hình ảnh của Mục Dã trong mắt tôi quá tốt, vậy nên căn bản chưa từng suy nghĩ kỹ càng.

Bởi vì tôi chưa từng nghĩ tới, Mục Dã sẽ đê tiện như vậy.

Tôi đứng lên, nhìn anh ta từ trên cao xuống.

“Mục Dã, anh thật sự không xứng được yêu. Cứ đợi mục nát trong tù đi, đồ rác rưởi.”

Tôi làm lơ vẻ kinh ngạc trên mặt anh ta, lập tức đi ra ngoài.

Mục Hòa đứng dưới ánh nắng, gió nhẹ thổi qua, cánh hoa rơi xuống người anh.

Tôi đi về phía người đàn ông.

Anh nở nụ cười ôn hòa, tự nhiên nắm lấy tay tôi.

“Về nhà thôi.”

Tôi dừng lại, “Mình đi đón thành viên của gia đình mình đã nhé.”

“Ai thế em?”

“Bé cún của chúng ta, Nhạc Nhạc.”

Mục Hòa hơi sửng sốt, khó khan nói: “Mục Dã nói cho em biết rồi hả?”

Tôi cười như không cười nhìn anh: “Anh kinh ngạc đến thế à?”

Biểu cảm của anh rất bình tĩnh, nhưng ánh sáng trong mắt lại chẳng rõ ràng.

Tôi nắm tay anh đi về phía trước, cánh tay hơi đong đưa.

“Thế xin hỏ anh Mục, anh còn chuyện gì không nói cho em biết nữa thế?”

Giọng anh hơi khan: “Bà Mục muốn biết gì nào?”

Tôi chợt nở nụ cười, đối diện với ánh mắt nóng bỏng kia.

“Ví dụ như, hồi xa lắc xa lơ nào đó, có người yêu thầm, thư từ qua lại với em.”

Hốc mắt anh ửng đỏ, đồng tử hơi rung động, kéo chặt tôi vào trong long ngực.

Tôi dựa vào n.g.ự.c anh, nghe tiếng tim đang đập như sấm kia.

Mục Hòa run giọng nói.

“Em muốn biết, anh đều sẽ nói cho em.”