Xuân sắc rơi đầy mặt đất, bên ngoài mưa bụi lất phất, những đóa đào bị thấm ướt nở bung nụ hồng, soi sáng cành khô đơn độc trong đêm.
“Đừng sợ… Giang Nam, ta đã sắp xếp ổn thỏa. Kiếp này, tuyệt không phụ nàng…”
“Hàn Nguyệt, ta yêu nàng… hơn tất thảy mọi thứ.”
15
Ba ngày sau, là ngày lại mặt.
Ta và Tạ Lễ đi dâng hương trước phần mộ của phụ mẫu ta trước, Tạ Lễ quỳ xuống, nghiêm túc nói một tiếng xin lỗi.
Rồi chàng nói với họ rằng là do chàng mang lòng riêng tư trước mà dụ dỗ ta.
Nhưng xin hai vị yên tâm, chàng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, tuyệt đối sẽ không để ta chịu một chút ấm ức nào, bằng không thì xin họ phù hộ để cả đời này chàng không thể đạt được tâm nguyện.
Mà tâm nguyện duy nhất của chàng, chính là được cùng ta đi hết quãng đời còn lại.
Làm xong mọi việc, chúng ta lại đến nhà dì.
Gần như là nịnh nọt mà chạy ra đón, di mẫu nhìn những lễ vật đáng giá mà Tạ Lễ mang tới, đôi mắt cười đến mức gần như biến mất.
Miệng gọi một tiếng “hiền tế” này đến một tiếng “hiền tế” khác, nhiệt tình đến mức khiến người ta khó chịu.
Thật ra trước đó Tạ Lễ cũng từng viết thư nhờ bà trông nom, khi ấy có lẽ bà cũng giống như ta, chỉ tưởng chàng làm cho có lệ, ngoài mặt ứng phó còn bên trong thì vẫn như cũ.
Nhưng cũng xem như chấm dứt những ngày ta phải ăn canh thừa cơm cặn, ít nhất sẽ không còn bị rét đến mức nằm liệt giường vào mùa đông.
Dù sao cũng là ngoại nam, Tạ Lễ nhìn thấy tiểu viện ta từng ở, liền ôm ta vào n.g.ự.c một cái.
“Xin lỗi, ta vẫn đ.á.n.h giá thấp sự vô liêm sỉ của bọn họ, nàng… đã chịu khổ rồi.”
Bao nhiêu lần ta bị ép phải cúi đầu, chịu đủ ánh mắt khinh bỉ, ta vẫn chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Vậy mà giờ chỉ một câu “chịu khổ rồi” của chàng lại khiến ta khóc không thành tiếng.
Ta rất muốn nói, Tạ Lễ, nếu lúc trước chàng có thể nói thẳng một chút, liệu ta có phải sẽ bớt chịu khổ hơn không.
Ít nhất vì nể mặt chàng, bọn họ cũng sẽ không đối xử với ta tệ bạc đến thế.
Nhưng ta lại càng trách chính mình, lúc ấy không kiên quyết yêu cầu được chọn Tạ Lễ.
Sau khi phụ mẫu quyết định, ta lại đuổi theo Tạ Tuân, chẳng cho Tạ Lễ chút hy vọng nào.
Những bài thơ đầu đề ấy, có lẽ ta hiểu ý, nhưng theo bản năng lại không dám suy nghĩ sâu thêm.
Hai kẻ không dám can đảm, may mà tất cả vẫn chưa quá muộn.
“Chuyện đã qua, đều như mây khói. Về sau, chỉ cần có chàng là đủ rồi.”
Tạ Lễ thương xót lau đi nước mắt bên má ta, khẽ đặt một nụ hôn lên trán ta.
“Ta cũng có phu nhân rồi, đời này thế là đủ.”
16
Về chuyện giữ hay đuổi Tần Tố, Tạ Tuân và Tạ Lễ đã xảy ra xung đột.
Tạ Tuân yêu cầu Tần Tố phải bỏ đứa bé, rồi đưa nàng một khoản bạc thật hậu, để nàng rời kinh thành và không bao giờ quay lại.
Tạ phụ đương nhiên thấy không ổn, kiên quyết phản đối.
Tần Tố tâm thuật bất chính, Tạ phủ không thể dung nàng, nhưng đứa bé thì vẫn phải giữ.
Ông định cho nàng đến trang trại dưỡng thai, chờ sinh xong rồi tính tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Lễ thì đưa ra một cách dung hòa.
Giờ chuyện đã ầm ĩ khắp kinh thành, nếu không cưới Tần Tố vào cửa, e là danh tiếng Tạ phủ sẽ bị ảnh hưởng.
Dù sao Tạ Tuân quanh năm ở Bắc Cương, cứ mang người theo đến đó, trời cao hoàng đế xa, về sau thế nào cũng chẳng ai hay biết.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Tạ phụ đồng ý.
Tạ Tuân tức đến nhảy dựng, đ.á.n.h c.h.ế.t cũng không chịu cưới Tần Tố.
Nhưng vô dụng, nửa tháng sau dùng lý do Tạ Tuân cần khẩn cấp lên Bắc Cương trấn thủ, chuyện cưới hỏi bị làm cho xong một cách cẩu thả.
Trước khi thành thân, Tạ Tuân tất nhiên đến tìm ta.
Hắn nắm lấy tay ta, vẻ không cam lòng hỏi ta:
“Sao lại như vậy? Rõ ràng trước đây chúng ta vẫn tốt đẹp, đúng không?”
“Ta có làm chuyện có lỗi với nàng, nhưng nam nhân tâm thê tứ thiếp, nhà nào mà chẳng thế. Mai này Tạ Lễ chẳng phải cũng vậy sao.”
“Nàng tha thứ cho ta đi, chúng ta bắt đầu lại được không?”
Hắn giơ tay thề, bảo đảm từ nay về sau sẽ chỉ có ta là chính thê.
Nói chỉ cần ta đồng ý, hắn có cách giải quyết mọi chuyện, phu quân của ta vẫn sẽ là hắn.
Nhìn mắt hắn nghiêm túc, và vành mắt dần đỏ lên.
Ta hất tay hắn ra.
“Tạ Tuân, ngươi nên trưởng thành rồi.”
Hắn không thể tin nổi mà nhìn ta thật lâu, bỗng nhiên lại muốn hôn ta.
Sức lực chênh lệch, ta không vùng ra được.
“Dừng tay! Đồ khốn!”
Tạ Lễ đến rất đúng lúc, nện cho Tạ Tuân một cú thật mạnh.
Ta không muốn dây dưa, kéo Tạ Lễ định rời đi.
“Bạch Hàn Nguyệt!”
Giọng Tạ Tuân đã mang theo tiếng khóc, uất ức như người vừa bị bỏ rơi,
“Nàng có biết hắn, Tạ Lễ rốt cuộc là người thế nào không?”
Ta quay đầu lại.
Tạ Lễ thoáng khựng bước.
Tạ Tuân bật cười lạnh, phun ra một ngụm máu:
“Giờ sợ rồi sao? Những chuyện ngươi làm so với ta thì kém gì đâu?!”
“Hàn Nguyệt, nàng không biết chứ, Tần Tố chính là người bên cạnh nàng cố ý đưa tới cho ta, để tiện lúc đoạt nàng khỏi ta.”
“Nếu không, tại sao ngay cả phụ thân ta cũng không cho ta cưới Tần Tố, chỉ có hắn là lấy danh tiếng Tạ gia ra ép ta cưới?”
“Hôm đó các người…”
Giọng hắn khàn lại:
“Ngày đại hôn của các người ta đã cho người đưa nàng ra khỏi thành, sao nàng ấy còn có thể xuất hiện không chút trở ngại, còn dám đến hôn đường làm loạn, nàng từng nghĩ chưa?”