Ánh Nguyệt Sáng Soi

Chương 3



Ta biết từ lâu, cũng chỉ đành bất lực.

 

So với nhà di mẫu ăn thịt người kia, Tạ phủ đối với ta là cứu rỗi.

 

Trước đây ta luôn tưởng Tạ Tuân vì thân là đệ đệ nên mới chăm sóc ta trăm bề, thường nhờ người gửi đồ ăn thức mặc.

 

Cũng hay viết thư an ủi ta, bảo ta nếu gặp khó cứ tìm hắn.

 

Thế nhưng mấy bức thư đó… biểu tỷ ta từng cười nhạo, nói chẳng nhìn ra được Tạ Tuân lại biết viết tình thi, sến đến ê răng.

 

Thơ giấu đầu đuôi, ta còn tưởng chỉ là trùng hợp…

 

5

 

Ba ngày liền, ta đều không thấy mặt Tạ Lễ.

 

Nhưng mọi việc trong phủ đều được sắp xếp thỏa đáng, ăn mặc đồ dùng đều hợp ý ta. 

 

Ngay cả cách bài trí trong phòng cũng được phục nguyên thành dáng vẻ khi phụ mẫu ta còn tại thế, tinh tế đến mức khiến người ngẩn ngơ.

 

Quân không động, ta động.

 

Đêm ấy, ta liền đến gõ cửa phòng Tạ Lễ.

 

“Đại ca, cuối thu tắm rửa rất lạnh.”

 

“Ta… thêm cho huynh ít nước nóng được không?”

 

Ta biết việc này không hợp lễ, nhưng ta không đợi nổi nữa.

 

Đã là chăm bệnh, ta đường đường chính chính.

 

Tiếng nước trong phòng đột nhiên dừng, sau tiếng loạt soạt mặc y phục, giọng khàn khàn của Tạ Lễ truyền ra qua cánh cửa:

 

“Hàn Nguyệt, muội…”

 

“Không mở cửa được sao?” 

 

Ta giả ngu cắt lời.

 

Như có chút bất đắc dĩ, Tạ Lễ mở cửa phòng. 

 

Một luồng hơi nóng ẩm ướt phả ra, khói nước mờ ảo bao phủ, ngay cả người bước ra cũng như mang theo vài phần tiên khí.

 

Ta lặng lẽ nuốt nước bọt, thẳng thắn nhìn hắn.

 

“Ta không thích Tạ Tuân, ta thích huynh.”

 

Ngoài dự liệu, khóe môi Tạ Lễ hình như khẽ cong, hắn gật đầu.

 

“Vào rồi nói.”

 

Sau đó, y quay lưng lấy từ trên giá bày vật một chiếc hộp gỗ viền vàng, mở ra lần lượt bày chỉnh tề:

 

“Đây là giấy tờ ruộng đất, điền sản và các khoản bạc ta đang có.”

 

“Đây là ấn tín Tạ phủ, cùng chìa khóa tư khố của ta.”

 

“Đây là thư… hòa ly ta đã ký sẵn.”

 

“Hàn Nguyệt, tình hình nhà ta muội biết rồi. Ta chưa từng có thông phòng hay thiếp thất, đời này cũng chỉ có một người thê tử. Ngày sau nếu muội hối hận, muốn rời đi, ta đều thuận theo.”

 

Tạ Lễ sắc mặt bình tĩnh, đẩy những thứ ấy đến trước mặt ta.

 

Các dòng đạn mạc điên cuồng xuất hiện:

 

【Aiya trời ơi, ca ca có thể chân thành hơn chút không, cởi luôn áo dâng mình cho xong!】

 

【Nhìn kìa, khóe miệng sắp kéo đến mang tai rồi còn giả bộ bình tĩnh! Không biết còn tưởng muội bảo bức hôn ấy!】

 

【Theo ta nói, muội bảo cười thêm cái nữa là Tạ Lễ khỏi gọi Tạ Lễ, gọi Kính Lễ cho rồi!】

 

Ta khẽ ho một tiếng.

 

Tuy không hiểu câu cuối là ý gì, nhưng tuyệt không phải lời hay ho.

 

Tạ Lễ ngẩn ra, ánh mắt đầy quan tâm:

 

“Muội đứng ngoài đợi lâu rồi?”

 

Vừa nói xong, y tự thấy thất lễ, vội đứng dậy lấy áo choàng:

 

“Ta… ta không có ý đó.”

 

“Lễ ca ca.” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta ngẩng đầu nhìn thẳng y: “Huynh có thích ta không?”

 

Dù đạn mạc nói thế nào, dù Tạ Lễ làm thế nào, ta vẫn muốn tự mình hỏi rõ.

 

Y quá ôn hòa, quá đúng mực, chỉ cần ta nói không thích Tạ Tuân, dù không yêu ta, chỉ vì hôn ước y cũng sẽ cưới ta.

 

Tạ Lễ cụp mắt, tình ý sâu kín trong đôi mắt bỗng trào dâng, va thẳng vào đáy mắt ta.

 

Tim ta khẽ run lên.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Hàn Nguyệt, ta thích muội.”

 

Y hiểu ý ta, cũng cho ta đáp án.

 

Ta cong mắt cười, lao vào lòng y:

 

“Vậy chúng ta sớm thành thân, được không?”

 

“Được.”

 

Tạ Lễ vòng tay ôm chặt ta, cằm nhẹ cọ lên đỉnh đầu ta, giọng thấp mềm:

 

“Muội không biết ngày này, ta chờ đã lâu đến thế nào.”

 

Tình đang nồng, lại bị người khác xông vào cắt ngang.

 

Quản gia xấu hổ rụt chân lại, báo rằng Tạ Tuân gửi thư đến.

 

6

 

【Hàn Nguyệt, tình hình Bắc Cương không mấy khả quan, ta vẫn đang trên đường. Đại ca có khá hơn chút nào không? Nàng dẫn huynh ấy đi dạo nhiều hơn, huynh ấy cứ thích ru rú trong thư phòng. Trước năm mới ta nhất định về kịp, vất vả cho nàng rồi.】

 

Vài câu đơn giản, kèm một gói bánh điểm tâm.

 

Ta không tránh né Tạ Lễ.

 

Y hơi nhíu mày, nhìn sang lá thư khác trong tay mình.

 

Là thư gửi đến gần như cùng lúc với thư của Tạ Tuân.

 

Tạ phụ càng nói gọn lọn hơn:

 

【Thúc giục đệ con đưa Hàn Nguyệt về, chuẩn bị đại hôn, ta sẽ sớm trở về.】

 

Một người nói tình hình không ổn, một người bảo sắp về đến nơi.

 

Người nói dối tự mình lộ tẩy.

 

Còn gói bánh kia.

 

Ta đưa lên ngửi thử.

 

Đạn mạc lập tức nổ tung:

 

【Tui xỉu! Lấy đồ người khác ăn dở đem tặng nữ chính? Nam chính ơi ngươi còn biết xấu hổ không?!】

 

【Còn bảo đang trên đường? Rõ ràng trốn ở mấy con phố gần đây! Chính mình không muốn chăm ca ca thì sao có mặt mũi trách người khác?!】

 

Tạ Lễ ánh mắt lạnh xuống, ra hiệu bảo ta đưa bánh cho y.

 

Ta tưởng y muốn ăn.

 

Vô thức thu tay lại.

 

Bánh ấy bẩn lắm, lại là đặc sản của Phù Vân Lâu.

 

Nếu để Tạ Lễ ngửi ra, kéo Tạ Tuân về nhà, chuyện chỉ sợ chẳng ổn.

 

Dù gì hắn bị quản từ nhỏ, ta đoán không chắc được thái độ.

 

Nếu làm ầm ĩ lên… Tạ Lễ sẽ đau đầu, ta cũng mệt.

 

Không ngờ đạn mạc lại ào đến một đợt:

 

【Cười c.h.ế.t, muội bảo rụt tay một cái mà ánh mắt nam phụ vỡ vụn đầy đất!】

 

【Hắn tưởng muội hối hận rồi, nắm tay sắp bóp nát, ngoài mặt còn cố giả tỉnh táo kkk】

 

【Nói thật, ca ca huynh chuyển thế làm Ninja Rùa à? Nín chịu dữ vậy?!】

 

Ta len lén liếc sang.

 

Ờm… quả thật nắm tay cứng như đá, vừa chạm ánh mắt ta liền buông lỏng ngay.

 

Ta phì cười, nắm lấy tay Tạ Lễ.