Anh bước rất chậm, với chiều cao 1m9 đi phía sau tôi, bước từng bậc thang một.
Say rượu nên khi bước lên bậc, người anh nghiêng qua nghiêng lại, tôi không thể không thường xuyên ngoái lại nhìn, phòng khi anh mất thăng bằng mà lăn xuống.
Do nhìn từ trên xuống, tôi có thể thấy hàng mi dài của anh, đuôi mắt cụp xuống, thậm chí là bóng lông mi trên mí mắt dưới.
Bớt đi vẻ lạnh lùng khó gần, trông có phần...ngoan ngoãn?
Đi đến trước cửa nhà, tôi đứng im không nhúc nhích.
Lục Minh Thương chỉ còn vài bậc thang, dừng lại, hơi ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau với tôi.
Bình tĩnh ôn hòa.
Phải nói rằng, khi anh mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt, đeo kính gọng vàng, trông thực sự giống một kẻ văn nhã bại hoại.
Tôi không kiềm được mà hỏi: "Thầy Lục, mật mã cửa nhà thầy là gì?"
"0521."
"Thầy cao bao nhiêu?"
"1m88."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Bao nhiêu tuổi rồi?"
"29."
"Có bạn gái chưa?"
Lục Minh Thương khựng lại: "Chưa."
Tôi như phát hiện ra một "lỗi hệ thống."
Hóa ra uống rượu sẽ nói thật.
Rồi tôi bước vào phần trọng tâm: "Đề thi lần này, dạng bài là ———————"
Lục Minh Thương mím môi, cúi người áp sát tai tôi, khẽ hỏi: "Em hỏi chi tiết như vậy, Hòa Hòa, em định làm gì thế?"
Anh say rồi, giọng nói pha chút ngả ngớn, nhưng không hề chạm vào tôi.
Thế nhưng hơi thở nóng hổi như một nụ hôn nhẹ nhàng, xoáy sâu vào tai tôi.
Ngay lập tức, vành tai tôi đỏ bừng, cảm giác tê dại lan từ cổ xuống tận eo, chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã, may mà được Lục Minh Thương đỡ lấy.
Lục Minh Thương nhìn tôi cười, ánh mắt sâu thẳm.
Tôi hoảng hốt, tim đập thình thịch, bối rối tìm đại một cái cớ: "E...em, còn có việc, em về trước đây—"
"Sh..."
Lục Minh Thương đột nhiên nhíu mày, bàn tay chống lên lan can nổi đầy gân xanh, vẻ mặt đau đớn.
Anh lười biếng mở mắt, nhìn tôi chằm chằm trong một phút, không nhúc nhích.
Ý gì đây? Muốn tôi đút thuốc à?
Tôi do dự, đưa thuốc đến gần môi anh.
Lục Minh Thương há miệng, ngậm lấy, đôi môi mát lạnh chạm vào đầu ngón tay tôi, mang theo cảm giác tê dại.
Chết tiệt thật.
Tôi ngồi xổm dưới đất, không dám động đậy, chân như bị đổ chì. Chúng tôi ở gần nhau đến mức có thể nghe rõ nhịp tim và hơi thở của nhau.
"Ngày mai, tôi hết làm giáo viên tạm rồi." Lục Minh Thương đột nhiên lên tiếng, ánh mắt có gì đó không rõ ràng, rồi anh hỏi: "Hòa Hòa, em có thiếu bạn trai không?"
Não tôi như đã đình công, ngập ngừng hồi lâu, mới lắp bắp: "Thiếu...thiếu..."
Hay là không thiếu...
Anh không cho tôi cơ hội do dự, hỏi tiếp: "Tôi được không?"
06
Tôi...được không!
Tôi từ từ đưa tay che miệng, tưởng rằng mình đang mơ.
"Không vội, em có thể từ từ suy nghĩ." Vành tai anh phủ một lớp hồng nhạt, tránh ánh mắt tôi, anh định đứng lên rời đi.
Chuyện này, sao có thể chậm trễ được?
Tôi nhào tới, đẩy anh ngã xuống sofa, giữ c.h.ặ.t t.a.y chân rồi chụt một cái lên má anh.
"Em nghĩ kỹ rồi, anh được."
Ánh mắt Lục Minh Thương tối lại, bàn tay anh trượt từ cổ tôi vào tóc, rồi kéo tôi lại, hôn lên môi tôi.