Anh Ấy Thật Tốt

Chương 75: Chấp nhận.



Ba tiếng sau khi công khai, cuối cùng Thịnh Khải Cơ cũng gọi điện được cho Lộ Dữ Chu.

Giọng ông giống như vừa trải qua một trận đấu tranh tâm lý mệt mỏi, ngay cả khi mở miệng cũng mang theo tiếng thở dài:

“Gần đây ta không có chọc giận con chứ?”

Ông còn tưởng Lộ Dữ Chu vẫn là cậu thiếu niên cứng đầu năm nào, gặp chuyện không vừa ý thì lại dùng kiểu trẻ con này để thể hiện sự bất mãn.

Lộ Dữ Chu lặng đi một lát, lần đầu tiên cười với ông:

“... Không phải, con thật sự nghiêm túc.”

Sau ba tiếng đồng hồ cố gắng liên lạc qua điện thoại, Chủ tịch Thịnh đã tự thuyết phục mình.

“Xã hội bây giờ nhận thức về người có xu hướng tính dục thiểu số cũng đã tiến bộ rồi, ta cũng không phải loại người cổ hủ. Nếu con thật lòng thì ta cũng chẳng có gì để nói. Bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường, ta cũng từng tiếp xúc với không ít người trong giới này. Vì pháp luật chưa có quy định cụ thể, quan hệ tình cảm của họ phần lớn không bền vững, thậm chí còn khá hỗn loạn. Con phải tự cân nhắc rõ ràng, nếu đã yêu thì hãy yêu cho nghiêm túc.”

Lộ Dữ Chu quay đầu nhìn về phía phòng tắm.

Thịnh Ngộ đang tắm ở bên trong, hơi nước bám đầy kính mờ, mơ hồ hiện ra thân hình thon gầy thẳng tắp của cậu. Khi ngửa mặt hứng nước từ vòi hoa sen, nửa thân trên khẽ ngửa ra sau, trông như một vầng trăng khuyết kiêu ngạo và đẹp đẽ.

Điều đó là tất nhiên.

Thực ra Lộ Dữ Chu không hề cố tình tránh cuộc gọi của ông, chỉ là mấy tiếng trước bị dì chiếm mất điện thoại, anh không ngờ lại có được kết quả này.

“Được, con biết rồi.” Lộ Dữ Chu xoay người lại, đứng trước cửa sổ sát đất ngắm trời đêm Paris, giọng nói anh dịu xuống:

“Xin lỗi vì làm ngài phải lo lắng rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Ngộ tắm xong rồi đi ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa hỏi:

“Chủ tịch Thịnh gọi à?”

Cậu lấy khăn lau gáy, cầm chai nước khoáng do khách sạn chuẩn bị, ngửa đầu ra sau uống vài ngụm.

Trông thì như hỏi vu vơ, nhưng đôi môi đã khẽ mím lại, ánh mắt lơ đễnh liếc sang:

“Ông ấy nói gì?”

Lộ Dữ Chu vứt điện thoại sang bên, đi tới ôm lấy eo cậu:

“Ông ấy bảo tôi phải yêu cho nghiêm túc, đừng có bội tình bạc nghĩa.”

Thịnh Ngộ: “Ông ấy không giận sao?”

Lộ Dữ Chu:

“Chỉ cần không làm bậy, ông chấp nhận.”

Thịnh Ngộ cúi mắt suy nghĩ giây lát, rốt cuộc không nhịn được bật cười.

Đặt trong hoàn cảnh một năm trước, nếu ai dám nói Thịnh Khải Cơ dễ nói chuyện, cậu nhất định cho là người đó gặp ma.

Thế nhưng một năm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, ranh giới của chủ tịch Thịnh cứ hạ xuống từng bước. Có lẽ ngay cả ông cũng không nhận ra, đối với tình cảm của hai người, ông đã nhượng bộ đến mức chỉ còn giữ lại một yêu cầu đạo đức tối thiểu.

Lộ Dữ Chu: “Cười gì vậy?”

Thịnh Ngộ lắc đầu, đặt chai nước khoáng lên bàn.

Vừa bị hơi nóng xông qua, hai gò má cậu nhuộm một chút hồng mang theo vài phần gợi cảm, khóe môi hơi cong cong. Trong lúc nói chuyện, một giọt nước chưa kịp lau khô trượt xuống, lăn dọc theo cằm.

Lộ Dữ Chu nghiêng đầu nhìn chằm chằm, chẳng nghe rõ cậu nói gì, đợi tiếng nói rơi xuống thì cúi người ngậm lấy giọt nước trên cằm, rồi thuận thế nghiêng mặt hôn lên môi cậu.

“Này, ưm—”

So với những va chạm cuồng nhiệt về thể xác, Lộ Dữ Chu dường như càng thích hôn và ôm hơn. Vui thì hôn, buồn cũng hôn, bực bội phải hôn, thoải mái càng phải hôn.

Thịnh Ngộ thường đang làm việc gì đó thì chẳng hiểu sao lại bị anh kéo qua hôn một trận.

Có lúc cậu còn nghi ngờ trong miệng mình có thứ gì gây nghiện, bằng không tại sao Lộ Dữ Chu chẳng thấy chán, hết cắn lại hôn.

Nửa năm xa cách, bảo không nhớ thì là nói dối.

Ánh đèn trần trong khách sạn sáng chói, Thịnh Ngộ bị đẩy ngồi lên bàn. Trong cơn hỗn loạn, cậu còn giữ lại chút tỉnh táo, ngón tay nắm chặt lấy tóc sau gáy người yêu khiến anh bật ra một tiếng rên khẽ.

“…Kéo rèm đi.” Thịnh Ngộ chống một tay lên bàn, mắt hơi nheo lại, vẻ mặt vừa rồi vẫn còn chưa tan, trong ánh sáng đôi mắt cậu trông mơ hồ.

“Trong túi em có đồ, mua sẵn rồi.”

Lộ Dữ Chu ngừng động tác, hôn khẽ lên cằm cậu, kìm nén mà đi kéo rèm cửa, sau đó ngồi xuống mở vali.

Thấy bên trong hẳn năm hộp bao cao su, ngay cả Lộ Dữ Chu cũng khựng lại một thoáng, nhướng mày nhìn về phía cậu:
“Em định dùng hết sao?”

Thịnh Ngộ: “…”

Thật ra đó chỉ là một gói combo mua trên mạng, cậu để lại cũng chẳng dùng nên mang theo luôn.

Nhưng ánh mắt Lộ Dữ Chu quá đỗi nóng bỏng. Thịnh Ngộ im lặng vài giây, dứt khoát kéo tuột nút thắt áo choàng tắm bên hông, giọng điệu mặc kệ:

“Anh có bản lĩnh thì dùng hết đi.”

Dây buộc vừa nới ra, áo choàng rộng mở, vạt áo rũ xuống tới hõm gối. Thân thể trẻ trung phơi bày trọn vẹn trước mắt.

-

Hôm nay Thịnh Ngộ đặc biệt chủ động.

Chuyện này bọn họ cũng từng làm không ít lần, nhưng Thịnh Ngộ vốn chẳng mấy thành thạo, chỉ có thể vụng về chạy theo tiết tấu của Lộ Dữ Chu, thỉnh thoảng còn ‘đánh nhau’ nữa —— cậu cảm thấy mình r*n r* như thế thật quá mất mặt, nên đôi khi sẽ đột nhiên giơ chân đá Lộ Dữ Chu một cái.

Thế mà hôm nay tâm trạng cậu lại khác thường, dứt khoát vứt hết những gánh nặng ấy sang một bên, mặc cho bản thân như bị dìm chìm trong biển sóng.

Cho đến tận lúc này, cậu vẫn chưa phân rõ được khoảnh khắc Lộ Dữ Chu nhìn thẳng vào ống kính mà nói ra câu “Con thích con trai”, trái tim cậu hẫng đi một nhịp, rốt cuộc là vì căng thẳng, hay vì rung động.

Cậu ngẩn người nhìn màn hình máy tính thật lâu, muốn mắng Lộ Dữ Chu đúng là kẻ điên, nhưng máu huyết trong cơ thể lại sôi trào, cuồn cuộn chạy khắp tứ chi, cuối cùng thiêu đốt trái tim vừa nhức nhối vừa mềm mại.

Thừa nhận đi, Thịnh Ngộ.

Cậu lại một lần nữa bị Lộ Dữ Chu làm cho rung động rồi.

-

Kỳ thi IMO kéo dài bảy ngày nhưng chỉ thi có hai ngày, sau đó đều là hoạt động tham quan mang tính hình thức. Lộ Dữ Chu đơn giản viện cớ xin nghỉ ốm, ở khách sạn chuyên tâm quấn quýt cùng Thịnh Ngộ.

Từ khi yêu nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên họ có thể sống những ngày tháng thư thả như thế. Paris là thành phố cách biệt với tất cả, không ai quen biết họ ở đây, không cần vội vã kết thúc, không cần lo lắng bị người khác phát hiện, cũng chẳng phải che giấu những vết tích ái muội trên cơ thể.

……Hệt như một cuộc trốn chạy.

Thịnh Ngộ mang theo vài bộ đồ hợp mùa, phong cách rất bảnh bao, đáng tiếc lại chẳng có dịp mặc. Cậu chưa từng bước chân ra khỏi khách sạn, đồ ngủ và áo choàng tắm thì cứ như vật trang trí, khoác lên người chẳng được nửa tiếng.

Lần này cậu bị Lộ Dữ Chu k*ch th*ch không nhẹ, bản thân cũng trở nên điên cuồng. Hai kẻ tâm tình đều bùng nổ, cứ thế trêu chọc lẫn nhau, kết quả ra sao thì cũng có thể tưởng tượng.

Có vài khoảnh khắc, Thịnh Ngộ thậm chí còn sinh ra ảo giác rằng mình sẽ chết ở căn phòng này.

Dĩ nhiên, Paris cũng không phải chốn đào nguyên* tách biệt với thế giới. Sóng điện thoại vẫn đủ mạnh để truyền tới đây. Thường thì sau mỗi hiệp, Lộ Dữ Chu sẽ với lấy chiếc di động bằng cánh tay ướt đẫm mồ hôi, bật sáng màn hình sẽ thấy một loạt cuộc gọi nhỡ.

(* Chốn đào nguyên là một cụm từ Hán Việt, thường được dùng để chỉ một nơi thanh bình, tươi đẹp, và yên bình như chốn tiên cảnh, đặc biệt là nơi có nhiều hoa đào nở rộ.)

Những lúc ấy, anh chỉ biết thở dài một hơi, trong ánh mắt trấn an của Thịnh Ngộ, quấn khăn tắm rồi ra bên cửa sổ nhận điện thoại.

“Alô? … Con cái? Cháu không sinh con… Không có con thì già ai nuôi à? Cháu không cần, đến lúc thì cháu chết thôi…”

Dì mất ba ngày mới thật sự chấp nhận được việc anh là đồng tính. Sau đó thì bắt đầu lo từ lúc anh trung niên đến tận lúc về già, thậm chí cả tiền lo hậu sự cũng thay anh tính toán luôn.

Người còn lại gọi tới điên cuồng chính là Hạ Dương.

Hạ Dương: “Lão Lộ, anh em mình quen biết bao năm, giông bão gì cũng qua, giờ cậu nói thật đi, người cậu thích… có phải là Thịnh Ngộ không?”

Lộ Dữ Chu: “Ừ.”

Hạ Dương: “…Cậu còn ừ!!!”

Một bên bình tĩnh bao nhiêu thì đầu dây bên kia phát điên bấy nhiêu.

Hạ Dương: “Thỏ không ăn cỏ gần hang! Nó là em ruột tôi đó, cậu làm người kiểu gì thế! Không được, không được… tôi nói trước nhé, tôi tuyệt đối không giúp cậu đâu… Cậu mà muốn theo đuổi thì tự mình mà theo. Theo không được thì cứ độc thân cả đời đi. Cậu mà tán tỉnh em tôi, tôi không mách lẻo đã là nể tình lắm rồi, chứ giúp đỡ thì đừng hòng!”

Khi những lời này phát ra từ điện thoại, Thịnh Ngộ đang nằm trong vòng tay Lộ Dữ Chu để lấy lại nhịp thở.

Nếu hỏi khi nào Thịnh Ngộ ngoan ngoãn nhất, chính là khoảng thời gian này, mềm nhũn như một con búp bê bông bị tháo khớp, bảo gì làm nấy, chạm đến thoải mái thì còn rên khe khẽ.

Sớm đã theo đuổi thành công.

Thậm chí còn theo đuổi được lên giường.

Lộ Dữ Chu khẽ bật cười, giọng nhạt nhẽo, mang theo chút châm chọc dành cho ông anh người yêu kiêm bạn nối khố kia:

“Không cần cậu.”

Dựa vào cậu ta?

Thế thì cả đời này anh chắc chắn phải thủ thân một mình rồi.

Trong hàng trăm cuộc gọi, chỉ có Hạ Dương đoán ra Lộ Dữ Chu đang có người mình thích, và còn liên tưởng đến người trong cuộc kia.

Lộ Dữ Chu dựng nên một căn phòng kín như bưng, giấu Thịnh Ngộ vào trong, giữ chặt chẳng để ai chạm tới.

“Thật sự không cần em làm gì sao?” Thịnh Ngộ thỉnh thoảng cũng hỏi.

Lộ Dữ Chu cười nói:

“Với tình trạng này của dì, không chừng phải hai ba năm mới nguôi ngoai được. Nếu em cũng theo tôi mà công khai, bà ấy ngày mai có thể thắt cổ cho chúng ta xem.”

Thịnh Ngộ nghe vậy đành im lặng.

Kết quả cuộc thi chỉ được công bố ở lễ bế mạc IMO ngày cuối cùng. Lộ Dữ Chu như thường lệ không đi, tình nguyện ngồi trong khách sạn bật tivi xem trực tiếp.

Thực ra đến phát sóng trực tiếp anh cũng lười mở, nếu không phải vì Thịnh Ngộ tò mò kết quả, có khi anh đã quên béng mất.

Khi MC đọc kết quả, Thịnh Ngộ đang ngồi trên người Lộ Dữ Chu, hai tai ong ong, hoàn toàn không nghe thấy gì.

Một lát sau, cậu mới dần tỉnh lại, nghiêng nửa người nhìn lên màn hình tivi, trong tầm mắt mờ mịt thấp thoáng bắt được cái tên Lộ Dữ Chu, phía sau còn kèm dòng chữ ‘Huy chương vàng tuyệt đối’.

Cậu chẳng còn sức mà cử động, chỉ có thể cúi đầu xuống hôn anh:

“Chúc mừng…”

Lộ Dữ Chu nói anh không cần chúc mừng…

Muốn phần thưởng.

-

Lễ bế mạc vừa kết thúc, dì trừng mắt nhìn tấm ảnh huy chương vàng mà Lộ Dữ Chu gửi tới, mấy lời khuyên đã nghĩ cả mấy ngày cuối cùng đành nghẹn trong họng.

Bà tạm thời chấp nhận chữ ‘đồng tính’, bắt đầu điên cuồng đăng bài lên WeChat, thậm chí còn lấy ảnh Lộ Dữ Chu đeo huy chương vàng làm ảnh đại diện.

Mỗi ngày bà đều vui vẻ đi chợ, gặp ai cũng khoe:

“Này, tôi có nói với bà chưa, Dữ Chu nhà tôi đoạt huy chương vàng rồi đó! … Ôi giời, nó chỉ tham gia cho vui thôi, ai ngờ lại đoạt vàng. Mà không phải vàng thường đâu nhé, vàng điểm tuyệt đối đấy! Cái thằng nhỏ này, làm chuyện gì cũng rầm rộ cả… để tôi cho bà coi ảnh.”

Hạ Dương, với tư cách là người duy nhất biết chuyện, bị Lộ Dữ Chu giao phó trọng trách thuyết phục dì.

“Thuyết phục! Tôi thuyết phục cái gì chứ! Mẹ tôi có bao giờ nghe lời tôi đâu!” Hạ Dương sắp phát điên.

“Cậu nói với tôi làm gì! Tôi có phải kiểu giữ được bí mật đâu?! Lỡ đâu tôi lỡ miệng trước mặt Thịnh Ngộ thì toi cả lũ à?!”

Lộ Dữ Chu: “Là tự cậu hỏi tôi.”

Hạ Dương: “…Tôi hỏi một câu là cậu nói hết luôn à?? Cậu thật thà đến mức đó sao?!”

Bất kể Hạ Dương giãy giụa thế nào, cuối cùng cậu ta vẫn trở thành người biết chuyện, bị buộc phải cùng Lộ Dữ Chu đồng loã.

Ngày trước khi Lộ Dữ Chu cùng đội về nước, dì cũng dần nguôi bớt cơn phấn khích, bắt đầu nheo mắt tra cứu tài liệu, tính đợi khi Lộ Dữ Chu về thì sẽ có một cuộc nói chuyện nghiêm túc, chân thành.

Hạ Dương báo cáo tình hình cho Lộ Dữ Chu:

【Bà ấy mua hai hộp kẹo ngậm trị khàn giọng… không thuyết phục được cậu thì chắc chắn không bỏ qua đâu…】

Lộ Dữ Chu nhìn tin nhắn ấy, ngẫm nghĩ vài giây.

Lộ Dữ Chu: 【Vậy tôi tìm chỗ nào tránh đã.】

Hạ Dương: 【……?】

Mười mấy tiếng sau, Lộ Dữ Chu kéo vali, hạ cánh xuống Alsace.