Ngày thường ít khi ốm, một khi bệnh thì lại kéo dài dai dẳng. Thịnh Ngộ chính là ví dụ điển hình nhất.
Ban đầu chỉ là cảm mạo thông thường, nhưng hôm sau đã chuyển thành sốt nhẹ, phải nằm nghỉ ba ngày mới đỡ. Mà Thịnh Ngộ vốn không có khái niệm giữ gìn sức khỏe, vừa mới khá lên tối đó đã cùng Hạ Dương ngồi xổm trước sòng bạc ăn mấy cây kem, hôm sau liền ho khan trở lại.
Lộ Dữ Chu như thể miễn dịch với virus, hai người cùng ở với nhau mấy ngày, Thịnh Ngộ bệnh đi bệnh lại, anh vẫn cứ khỏe mạnh không hề hấn gì.
Lúc đầu Thịnh Ngộ còn sợ lây cho anh, dù đầu óc nóng đến choáng váng cũng ráng quay về phòng mình ngủ, cách ly được hai ba hôm. Đến đêm thứ tư, cậu đang ngủ thì khát nước tỉnh dậy, cảm giác có gì đó đè nặng, toàn thân không nhúc nhích được, giống như bóng đè, Thịnh Ngộ cố sức quay đầu lại —— đây, hóa ra con quỷ lớn lại là Lộ Dữ Chu.
Lộ Dữ Chu vốn là người ngủ nông, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng lập tức tỉnh giấc. Anh mở mắt, nhìn cậu với vẻ ngái ngủ, câu đầu tiên anh hỏi là:
"Sao vậy? Thấy khó chịu à?"
…… Lúc ấy Thịnh Ngộ thật sự muốn chửi thề, nhưng khi nghe anh hỏi, cậu lại chẳng mắng nổi nữa.
Không mắng thì thôi, tuy nhiên Thịnh Ngộ vẫn có tinh thần cảnh giác mạnh mẽ, hôm sau trước khi ngủ dứt khoát khóa trái cửa phòng mình.
Ai ngờ đêm đó, Lộ Dữ Chu dùng chiêu bẻ khóa học được trên mạng, mở cái ổ khóa kiểu cũ không đòi hỏi kỹ thuật gì mấy.
Cửa vừa bật ra, Thịnh Ngộ đang ngồi trên giường trừng mắt nhìn anh.
“……”
Không ngờ bị bắt quả tang, hiếm khi Lộ Dữ Chu thấy chột dạ, anh nghịch cái dụng cụ bẻ khóa trên tay, cúi đầu dụi mũi một cái, nói:
“Tôi mộng du, cậu tin không?”
Thịnh Ngộ tin được mới lạ.
Sau lần bị bắt tại trận, Lộ Dữ Chu ngoan ngoãn được vài ngày, không lén lút vào phòng cậu nữa. Mãi cho đến một hôm, Thịnh Ngộ bất ngờ phát hiện quầng thâm mắt anh nghiêm trọng hơn ngày thường rất nhiều.
——Ngay cả trong thời kỳ chịu áp lực học tập lớn nhất, anh cũng chưa từng có đôi mắt gấu trúc này.
Lộ Dữ Chu thì chẳng mấy bận tâm. Trong lúc trò chuyện, anh pha siro trị ho, cúi đầu thử nhiệt độ. Anh dựa vào bàn bếp, giọng điệu uể oải:
“Có hơi lo cho cậu nên không ngủ được… đợi mấy hôm nữa ngủ bù là ổn, chuyện nhỏ thôi.”
Lời anh nói nghe nhẹ bẫng, mà Thịnh Ngộ lại nghẹn lời chẳng biết phải đáp thế nào.
Từ hôm đó, hai người lại nằm chung giường. Thịnh Ngộ đã suy nghĩ rất nghiêm túc về chuyện nếu lỡ lây chéo thì biết làm sao. Sau cùng cậu thấy, cùng lắm thì cả hai cùng vào viện truyền nước cũng được, còn hơn để bạn trai ngày nào cũng thức trắng.
Bệnh tình tuy tái đi tái lại nhưng không quá nặng, chỉ là nghẹt mũi, ho, đau họng thay phiên nên Thịnh Ngộ vẫn chưa đi viện. Đến khoảng ngày thứ sáu, Lộ Dữ Chu nhìn không nổi nữa, kéo cậu đi khám.
Bác sĩ hỏi han tình hình cơ bản, xem xong kết quả kiểm tra, bày ra bộ dạng như cớ nhiều điều muốn nói:
“Bình thường có uống đồ lạnh không?”
Thịnh Ngộ: “...Có.”
“Ăn nhiều đồ cay không?”
Thịnh Ngộ: “Tôi thấy bình thường, không cay lắm.”
“Có ăn trứng gà, mấy loại thức ăn dễ gây kích ứng không?”
Thịnh Ngộ: “Hả? Trứng gà cũng tính là kích ứng à?”
Sau một hồi hỏi thăm, gương mặt bác sĩ tràn đầy vẻ hết nói nổi rồi.
Bác sĩ dứt khoát quay sang nhìn Lộ Dũ Chu đang đứng cạnh, nói:
“Bạn cậu không tự kiềm chế được, dạo này cậu để mắt đến cậu ấy nhiều hơn. Không được vận động mạnh, đừng uống đồ lạnh, ăn uống thanh đạm thôi, tuyệt đối tránh bồi bổ quá mức, hạn chế ăn thịt bò, thịt cừu hay những loại thực phẩm dễ gây kích ứng…”
Một tràng dặn dò dài dằng dặc. Lộ Dũ Chu chắc cũng là lần đầu tiên được giao cho cái chức ‘người giám sát’ này, anh bất giác đứng thẳng người, gương mặt thoáng ngơ ngác. Một lúc sau mới kịp bắt nhịp, vừa ghi nhớ vừa cau mày.
Bác sĩ kê cho không ít thuốc, còn đưa thêm một tờ giấy ghi chú những điều cần chú ý. Ra khỏi cổng bệnh viện rồi mà Lộ Dũ Chu vẫn cau mày nhìn chằm chằm tờ giấy ấy.
Thấy vậy, Thịnh Ngộ cười đùa:
“Những thứ này chỉ nghe cho biết thôi, chứ làm sao mà làm theo hết được. Cái này không được ăn, cái kia cũng không được, chẳng lẽ bắt tôi nhịn đến chết đói à?”
Lộ Dũ Chu không đáp, cụp mắt cẩn thận cất tờ giấy vào cặp rồi quay sang quan sát cậu từ đầu đến chân, ánh mắt nghiêm túc chẳng khác gì một cái máy quét.
Thịnh Ngộ lập tức sinh ra dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, sau khi quét cậu thêm vài vòng, Lộ Dũ Chu bỗng bước tới, nắm lấy cổ áo cậu, kéo cái áo khoác rộng thùng thình lên tận cổ, còn cài luôn chiếc khuy trên cùng.
“Không được để gió lùa.” Giọng điệu anh nghiêm chỉnh hệt như đang ra mệnh lệnh.
… Xong đời rồi.
Có lẽ vì tuổi thơ thiếu đi sự quản thúc từ cha mẹ, nên từ trước đến nay Lộ Dũ Chu luôn giữ khoảng cách với cuộc sống riêng tư của người khác. Ngay cả người thân như Hạ Dương, anh cũng chỉ nhắc nhở đôi câu chứ chưa từng can thiệp.
Người ta có câu lời hay cũng khó khuyên nổi kẻ cố chấp muốn chết. Lộ Dũ Chu chính là kiểu người đó. Tôn chỉ giao tiếp của anh chỉ gói gọn trong bốn chữ: Liên quan gì tôi.
Ấy vậy mà giờ đây, anh đã gạt bỏ tất cả, thẳng thắn xếp Thịnh Ngộ vào danh sách giống loài quý hiếm cần bảo vệ.
Dì thấy vậy cũng phải lên tiếng:
“Không cần quá nghiêm khắc đâu. Tiểu Ngộ cả năm ở nước ngoài, vốn đã thèm đủ thứ, hiếm khi về ăn Tết, chẳng lẽ lại bắt nó ôm cái bụng rỗng à?”
“Có que kem thôi mà, trai trẻ đang độ sung sức, ăn tí kem thì làm sao mà chết được. Phải để cho virus biết ai mới là chủ của cái thân thể này chứ.”
Thịnh Ngộ ra sức tán thành, giọng khàn đặc:
“Chuẩn luôn, chuẩn luôn!”
Lộ Dũ Chu cuối cùng cũng không cãi lại được bọn họ, tạm thời tha cho Thịnh Ngộ.
Hôm đó Thịnh Ngộ gặm nửa bát sườn cừu, sáng hôm sau tỉnh dậy liền biến thành người câm.
Đến lúc tới sòng bạc, cậu cố phát ra mấy tiếng với dì:
“Hi…”
Dì: “…”
Hạ Dương: “…”
Từ đó về sau, dì và Hạ Dương cũng không còn mở miệng nói giúp cậu nữa.
Thế là, Thịnh Ngộ cứ nửa khỏe nửa bệnh, lay lắt vượt qua một tuần.
Rất nhanh đã đến ngày Tiểu Niên*. Ngày ấy, Thịnh Khải Cơ đích thân đến sòng bạc đánh bài.
(*Tiểu Niên (小年): Ngày lễ truyền thống của Trung Quốc, thường trước Tết Nguyên Đán khoảng một tuần, mang ý nghĩa tiễn Táo quân về trời và chuẩn bị đón năm mới.)
Trước đây Thịnh Ngộ từng nói muốn cùng Lộ Dữ Chu ăn Tết, hai bên gia đình thay phiên nhau. Ông cũng đồng ý với ý tưởng này. Năm nay là năm đầu tiên, trong lòng ông thấy rất đặc biệt, muốn cố gắng để Tết này Thịnh Ngộ được ở Thịnh gia. Nhưng dì Văn Tú cũng muốn giữ lấy cái năm đầu tiên này. Hai bên ai cũng không chịu nhường, cuối cùng thống nhất phân thắng bại bằng một cách khá… “thương mại”.
—— Đánh mạt chược.
Đây là đề nghị của Văn Tú. Bà không giỏi nhiều trò, chỉ có đánh mạt chược là sở trường.
Chủ tịch Thịnh vốn không giỏi cái này, nhưng vẫn chịu khó học cấp tốc nửa tháng, đến ngày Tiểu Niên thì đúng giờ ra trận, còn mang theo một trợ thủ được cho là rất có năng khiếu trò bài bạc, Thịnh Gia Trạch.
Phía sòng bạc dĩ nhiên do Văn Tú và Hạ Dương xuất chiến. Luật chơi đơn giản, từ hai giờ chiều đánh đến sáu giờ, bên nào thắng nhiều hơn thì bên đó có quyền quyết định.
Bốn người chiếm trọn căn phòng lớn nhất, ai nấy đều ngồi nghiêm chỉnh, khí thế như có sóng ngầm cuồn cuộn, chiến hỏa bùng nổ.
Đứng ngoài cửa - Thịnh Ngộ: “…”
Cậu thật sự không biết nên chọn năm nay ở nhà nào trước, nên vẫn ở lại hẻm Hỉ Thước, chờ các trưởng bối thương lượng ra kết quả. Dù sao bọn họ chắc chắn suy xét chu toàn hơn cậu.
…… Ai ngờ kết quả lại là ngồi đây đánh mạt chược.
Sớm biết vớ vẩn vậy, chi bằng để cậu bốc thăm, xem trúng ai thì theo, còn tiết kiệm được nguyên cả buổi chiều.
Cậu đứng xem một lúc, chẳng hiểu nổi, bèn quay lưng lên lầu tìm Lộ Dữ Chu.
Lộ Dữ Chu đang ở tầng hai nấu mì cho cậu.
Thịnh Ngộ vẫn phải kiêng khem, ăn uống quá nhạt nhẽo, thường chẳng có vị gì nên chẳng buồn ăn. Nhưng con trai tuổi này lại hay đói, cứ cách vài tiếng là cậu lại kêu Lộ Dữ Chu nấu thêm bữa nhỏ cho mình.
Dạo này trời đột ngột trở lạnh, cuối cùng Lộ Dữ Chu cũng chịu cởi chiếc áo thun quen thuộc, đổi sang một chiếc len mỏng. Làm bếp thì luôn xắn tay áo lên, dáng người cao gầy đứng trước gian bếp mờ hơi nước.
Tựa vào khung cửa, Thịnh Ngộ bỗng thấy khung cảnh này rất quen. Rất lâu về trước, khi cả hai chưa thân đến vậy, Lộ Dữ Chu cũng từng đứng như thế nấu mì cho cậu. Lúc ấy cậu đã nghĩ, người này cũng không đến nỗi khó gần như vẻ bề ngoài.
“Bọn họ bắt đầu rồi à?” Lộ Dữ Chu như thể có mắt mọc sau gáy, luôn nhận ra sự hiện diện của Thịnh Ngộ ngay tức khắc mà chẳng cần quay đầu.
“Ừm…”
Thịnh Ngộ đáp một tiếng, đi lại gần nhìn vào nồi mì của mình. Thấy trong nồi chỉ có nước loãng với mấy cọng rau xanh nổi lềnh bềnh, mặt mũi lập tức ủ rũ.
Giọng cậu khàn khàn, như quả bóng xì hơi:
“Thịt…”
Trong làn hơi nước, ánh mắt của Lộ Dữ Chu như khẽ cong lên, tựa hồ đang cười:
“Cậu đi xem trong tủ lạnh có gì thêm được không.”
Thịnh Ngộ vội vàng chạy tới lục lọi, lát sau ôm ra một lọ dâng lên như dâng bảo vật.
Lộ Dữ Chu liếc mắt, là sò điệp xào cay.
“Không được.”
Thịnh Ngộ mặt mày sụp xuống, lại quay vào lục tiếp, một lúc sau trở ra.
Là trứng xào ớt xanh.
Lộ Dữ Chu: “Không được.”
Thịnh Ngộ bất lực, nhét cả sò lẫn trứng trở lại, lục lọi một hồi, chọn ra được lọ thịt sợi khô xào.
Lộ Dữ Chu khẽ nhíu mi, vốn định từ chối nhưng thấy ánh mắt đầy mong chờ của cậu, cuối cùng lại không nỡ. Anh nhận lấy, nói:
“Chỉ được cho một thìa thôi……”
Có một thì sẽ có hai. Thịnh Ngộ hiểu rõ nguyên tắc nắm bắt thời cơ, cậu lập tức ghé sát, dí khuôn mặt lại trước mặt anh.
Ánh mắt Lộ Dữ Chu dừng lại trên gương mặt ấy, cuối cùng không nhịn được, khóe môi cong lên, vừa ép môi xuống vừa né đi, thấp giọng nói:
“Đừng quậy, dưới nhà còn có người.”
Thịnh Ngộ suy nghĩ hai giây, lập tức hiểu ra.
Cậu xoay người đi đóng cửa bếp.
Lộ Dữ Chu chưa hiểu, còn định hỏi thì Thịnh Ngộ đã áp sát, bất ngờ hôn lên cằm anh một cái.
“……”
Lộ Dữ Chu lùi hai bước, dựa vào mặt bàn, giữ bình tĩnh:
“Như vậy cũng không……”
Thịnh Ngộ lại hôn lên má anh.
Lộ Dữ Chu hít một hơi thật sâu:
“Đừng……”
Lần này, Thịnh Ngộ hôn ngay vào chóp mũi anh.
Cuối cùng, Thịnh Ngộ đổi lấy được một bát mì — ớt bị nhặt bỏ, nhưng mặt trên lại phủ đầy thịt sợi.
-
Ván mạt chược khói lửa mịt mù ấy rốt cuộc vẫn kết thúc bằng thất bại của Thịnh Khải Cơ. Vị chủ tịch hiếm hoi cả đời mới có một lần thua thảm hại — thua dưới tay trò chơi dân tộc*.
(* Thua dưới tay quốc túy: “Quốc túy” (国粹) trong văn cảnh này có nghĩa là “tinh hoa dân tộc”. Ở Trung Quốc, từ này thường được dùng để chỉ môn mạt chược, bởi họ coi mạt chược là trò chơi truyền thống đặc trưng, mang tính biểu tượng văn hoá.)
Thịnh Ngộ vẫn ngồi ngốc đến tận sáu giờ, chờ họ đánh xong để tiễn ba ra về.
Đánh suốt cả buổi chiều, Thịnh Khải Cơ đã cởi áo khoác, mở cúc tay áo, cả người trông có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn giữ được phong độ. Sau cặp kính chẳng thể nhìn ra một tia bực bội nào. Chỉ là trước khi lên xe, ông khẽ thở dài, dặn Thịnh Ngộ:
“Con bệnh lâu như vậy rồi, sau này nhất định phải tự chăm sóc bản thân. Không có người hầu thì càng phải nhớ kỹ giờ uống thuốc……”
Đúng lúc đó, Lộ Dữ Chu vén rèm đi ra, tay bưng một ly thuốc ho đã pha đưa thẳng tới trước mặt Thịnh Ngộ:
“Đến giờ rồi, uống thuốc.”
Thịnh Ngộ đáp, cầm lấy uống một hơi cạn sạch, chẳng thèm thử xem có nóng hay không.
Uống xong, cậu đưa chiếc ly về phía sau. Lộ Dữ Chu nhận lấy, không nói gì, lại vén rèm quay vào.