Anh Ấy Thật Tốt

Chương 51: Ngây thơ.



“… Giả vờ ngủ làm gì?”

Với mùi sữa tắm thoang thoảng bên cạnh, giọng Lộ Dữ Chu sát bên tai vang lên chút từ tính lành lạnh.

Thịnh Ngộ theo phản xạ mở mắt, đối diện ngay đôi mắt đen như đang cười.

“…”

Quả nhiên bị anh nhìn thấu rồi.

Cậu tự biết mình vừa làm trò ngốc, cũng không biện bạch, chỉ nhìn Lộ Dữ Chu rồi bật cười hai tiếng. Giọng nói vì tư thế nằm thẳng người mà thấp hơn bình thường, giống như đang làm nũng:

“Tính dọa cậu một chút, ai ngờ bị phát hiện.”

Lộ Dữ Chu dịch tầm mắt, ánh nhìn chậm rãi rơi lên hàng mi cậu:

“Lông mi cậu rất dài, khi động dễ thấy lắm.”

Thịnh Ngộ vô thức chớp mắt hai lần, hàng mi khẽ rung.

“…” Lộ Dữ Chu như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Anh vẫn giữ tư thế cúi xuống quan sát, trên gương mặt còn vương hơi nước, đường nét so với ngày thường giãn ra trông tâm trạng khá tốt.

Đột nhiên, Thịnh Ngộ nhớ tới câu nói vô nghĩa của Hạ Dương vừa nãy 

— Ánh mắt cậu ta nhìn cậu dính đến mức có thể kéo thành sợi.

Có lẽ ban đêm vốn dễ khiến người ta sinh ra những ảo giác kỳ quái. Vừa nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở áp sát, trong một khoảnh khắc rất nhanh nhưng cũng rất hoang đường, Thịnh Ngộ bỗng xẹt qua một suy nghĩ: Cậu ấy sẽ không định hôn mình chứ?

… Gần đây áp lực học tập đúng là quá lớn.

Cậu thầm nhủ, rồi nhanh chóng gạt mấy lời linh tinh của Hạ Dương ra khỏi đầu.

Thịnh Ngộ đưa tay đẩy nhẹ vai Lộ Dữ Chu, ra hiệu tránh ra:

“Biết ngay là cậu khó lừa mà, tránh ra đi.”

Lộ Dữ Chu phối hợp ngồi thẳng dậy, trên vai anh vắt một chiếc khăn, anh cũng lười lau, để nước nhỏ giọt từ đuôi tóc, thuận thế dựa vào lan can ban công nghịch điện thoại.

Thời tiết oi nóng, ban đêm lại có gió, đứng ban công một lát là tóc có thể khô.

Thịnh Ngộ xuống lầu đi dạo vài vòng chẳng làm gì, cuối cùng xách bình nước lên phòng. Nắm tay nắm cửa, cậu giả vờ nói:

“Tôi đi ngủ đây, ngủ ngon.”

Lộ Dữ Chu dựa vào lan can, mái tóc che bớt đôi mắt, mơ hồ liếc sang cậu một cái, khẽ gật đầu.

… Ngủ cái gì mà ngủ chứ.

Với cái tuổi này của bọn họ, làm sao mà ngủ nổi!

Thịnh Ngộ tắt đèn, lăn một vòng lên giường, lập tức nhắn cho Hạ Dương: 【Lên game!】

Kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc, chưa kịp thở thì đã bước ngay vào giai đoạn học hè căng thẳng với lịch học bù dày đặc, đến cả cuối tuần cũng không được nghỉ. Ai mà sống kiểu này nổi chứ? Thật sự coi học sinh cấp ba là máy làm bài hay sao!

Năm sau là lên lớp 12 rồi, đúng giai đoạn then chốt. Lý lẽ thì Thịnh Ngộ hiểu hết, nhưng điều đó không cản cậu áp dụng làm việc – nghỉ ngơi kết hợp và tự tìm chút niềm vui cho mình.

Lúc mới chuyển trường, sợ không theo kịp tiến độ, cậu gần như bỏ hết mọi trò giải trí, dồn toàn bộ thời gian vào học hành.

Nhưng giờ thì thi xong rồi, cuối cùng cũng có thể tạm thời xả hơi.

Cậu phải chơi bù cho bằng hết số trận game mình đã bỏ lỡ!!!

【Lại chơi nữa à?】 Hạ Dương vẫn đang online, hơn nữa còn cố tình dừng lại ở chủ đề trước đó:

【Cậu tự đi tìm cái người ngay cả nhìn chó cũng thâm tình ấy đi. Anh đây tối nay muốn ngủ sớm, không thể bồi được.】

Thịnh Ngộ: 【……】

Cậu chơi liền ba ván, tuy chưa tới mức thâu đêm, nhưng cũng kéo dài đến gần sáng. Trước kỳ thi, khi lao vào giai đoạn ôn tập nước rút, lịch sinh hoạt của cậu cũng từng như thế nên bây giờ thích nghi khá tốt. Thậm chí còn cảm thấy… mình có lý do chính đáng.

Dù sao, nếu lôi Lộ Dữ Chu thức đêm làm đề thì cậu chẳng thấy áy náy. Nhưng không hiểu sao, những hoạt động kiểu “sa đọa” này, Thịnh Ngộ lại chẳng muốn kéo Lộ Dữ Chu vào.

Không phải vì sợ bị mắng.

Lộ Dữ Chu không thích xen vào chuyện của người khác, cùng lắm là nhắc nhở một câu nếu cậu quá quắt. Thịnh Ngộ ở hẻm Hỉ Thước cảm thấy cực kỳ thoải mái — ở đây chẳng ai quản cậu ăn đồ vặt linh tinh hay ngủ ít ngủ nhiều…

Nghĩ đi nghĩ lại, chắc là vì cậu biết, nếu mình mở lời, Lộ Dữ Chu nhất định sẽ ở lại đánh game tới sáng cùng cậu.

Dù anh chẳng hứng thú gì với game cả.

Thịnh Ngộ: 【Không được, không thể kéo cậu ấy vào.】

Thịnh Ngộ: 【Cậu chưa nhắn cho cậu ấy đấy chứ?】

Thịnh Ngộ: 【Cậu không đánh nữa thì tớ tìm người khác, đừng lôi Lộ Dữ Chu.】

【……】

Sự im lặng của Hạ Dương như sắp tràn cả màn hình:

【Cậu mua chai nước lọc cũng phải rủ cậu ta đi cùng ra cửa hàng, sao chơi game lại không thể cùng nhau?】

Thịnh Ngộ đang chơi Đấu Địa Chủ trong nhóm, vừa hét voice chat vừa thoát ra trả lời:

【Gần đây cậu ấy đang chuẩn bị mấy cuộc thi cấp tỉnh, bận lắm.】

Hạ Dương: 【Trời đất, cậu ta thi đấu nhiều như về nhà vậy, cậu lo cái gì? Mấy năm nay thi lớn thi nhỏ cũng chỉ để tích lũy kinh nghiệm thôi. Loại thi này cậu ấy vào trận là lập tức càn quét cả bảng!】

Thịnh Ngộ không để ý, chỉ đáp:

【Ngủ nhiều một chút chẳng hại gì. Cậu ấy dù có là trâu cũng không thể bắt làm việc mãi thế.】

Hạ Dương không thèm gõ tiếng phổ thông nữa, spam cho cậu sáu cái chấm liền.

Trong nhóm chẳng mấy chốc đã có người hưởng ứng, xem ra áp lực học tập của mọi người cũng không nhẹ nên nhanh chóng bắt đầu ván mới. Có lẽ do chơi Đấu Địa Chủ nhiều nên ai cũng thích nói chuyện trong nhóm, tin nhắn b*n r* liên tục, khí thế hừng hực.

Thịnh Ngộ đeo tai nghe Bluetooth vào tai. Nhà cũ  cách âm không tốt, nếu là ngày thường, cậu sẽ nghe rõ tiếng dép lê của Lộ Dữ Chu từ ban công trở về phòng ngủ, rồi tiếng cửa khép lại.

Nhưng hôm nay đeo tai nghe, cậu không để ý anh về phòng lúc nào.

Đợi đến khi cậu chớp mắt thấy cay xè, không biết đang ở ván thứ mấy, ngẩng đầu nhìn ra ngoài thì xung quanh đã im phăng phắc. Tháo tai nghe ra, ngay cả tiếng ve kêu cũng tắt, bên tai yên ắng không chút âm thanh.

Trong nhóm vẫn có người hét gọi mở ván tiếp theo. Thịnh Ngộ trả lời:

【Tớ nghỉ một lát, ván sau gọi nhé.】

Nói rồi cậu ném điện thoại sang bên, xoay xoay khớp tay chân một chút, sau đó kiệt sức nằm ngửa xuống giường.

Xung quanh một mảnh vắng vẻ, tiếng kẽo kẹt từ khung giường sắt bỗng trở nên chói tai. Thịnh Ngộ nằm bất động một lúc rồi vểnh tai nghe ngóng bên ngoài, như sợ bị ai phát hiện.

Chờ phòng ngủ yên lại, cậu đưa tay xem đồng hồ.

Hơn bốn giờ sáng rồi, Lộ Dữ Chu chắc chắn đã ngủ.

Thịnh Ngộ thở phào, lăn qua lăn lại vài vòng trên giường, cảm giác buồn ngủ lập tức ập đến. Dù rất muốn chơi tiếp để gỡ gạc lại mấy ván vừa thua, nhưng cậu cũng không điên đến mức thức trắng.

Mệt thì đi ngủ.

Cậu cầm điện thoại, gửi một tin vào nhóm: 

【Ván sau đừng gọi, bị tư bản bóc lột, tớ đi ngủ đây.】

Đám cú đêm kia chẳng có dấu hiệu buồn ngủ, còn thay nhau trêu chọc.

Quay đầu gọi đứa ở ra hát ca:

【Hôm nay anh Thịnh yếu rồi nha.】

【Tư bản Trung Quốc thắng, dám cho anh Thịnh uống thuốc ngủ…】

【Đêm nay mỹ mãn hay không, chỉ có anh Thịnh biết.】

Thịnh Ngộ chỉ liếc vài câu, tạm thời không để ý, xỏ dép lê đi nhà vệ sinh.

Ban công nhà có một cánh cửa gỗ. Ban ngày không đóng cũng chẳng sao, gió mùa thổi vào xuyên qua phòng sẽ làm dịu cả tầng hai. Khi sống một mình, Thịnh Ngộ còn nghĩ cửa này khóa cũng chẳng ích gì. Nhưng từ ngày Lộ Dữ Chu chuyển đến, tối nào trước khi ngủ anh cũng dọn chậu hoa hướng dương cạnh cửa sang một bên, khóa cửa lại rồi đặt chậu về chỗ cũ, nghe nói là để phòng trộm.

Thịnh Ngộ quen với việc đó rồi. Thế nên đêm nay, vừa bước ra khỏi phòng, cậu lập tức cảm thấy có gì đó không đúng. Hành lang có gió, mát hơn mọi khi, thổi đến mức áo ngủ dán sát người.

Cậu cầm tay nắm cửa nhà vệ sinh, sửng sốt quay đầu nhìn ra ban công.

Cửa ban công vậy mà đang mở.

Ban công nhà họ chỉ đủ để đặt một chiếc bàn tròn đường kính khoảng 60cm, diện tích chật hẹp, đại khái có thể đặt hai quyển sách Ngũ Tam và một người nằm sấp ngủ.

Hiện tại chỗ đó đang có một người nằm gục ở đó ngủ.

Ban công không bật đèn nhưng trăng đêm nay sáng sủa. Lộ Dữ Chu mặc chiếc áo phông trắng, lưng hơi cong, một tay lót dưới má, tay kia gập lại kê sau gáy.

Tư thế y hệt khi anh ngủ bù ở lớp.

Tầm nhìn không được rõ lắm, dưới ánh trăng lạnh lẽo mờ ảo, bóng người đang nằm kia trông đặc biệt cô đơn.

Thịnh Ngộ đứng lặng ở hành lang nửa phút mới nhớ ra là mình nên lại gần hỏi một câu.

Cậu không chắc Lộ Dữ Chu cố ý ngủ ngoài này hay ngủ quên, nhưng vẫn bước thật khẽ.

— Dù nhìn kiểu nào thì cậu cũng thấy mơ hồ.

Tới gần, Thịnh Ngộ mới phát hiện trên bàn còn lóe ánh sáng lờ mờ, là điện thoại của Lộ Dữ Chu.

Di động đặt ngay bên cạnh mặt anh, màn hình vẫn còn sáng. Ánh mắt Thịnh Ngộ không kìm được liếc qua.

Nhìn xong cậu càng thấy chuyện này kỳ lạ.

Màn hình rõ ràng đang dừng ở đoạn trò chuyện nhóm 【Quay đầu gọi đứa ở ra ca hát】.

Hơn bốn giờ sáng không ngủ, ngồi đây xem trộm rồi lại ngủ gục.

Cái này tám phần là… có bệnh.

Thịnh Ngộ không nhịn được, khẽ “xuy” một tiếng từ kẽ răng, chỉ một âm thanh nhỏ mà người đang nằm bò ngủ lập tức tỉnh dậy.

Lộ Dữ Chu khẽ động ngón tay, uể oải xoay mặt sang hướng khác, chậm rãi mở mắt.

“…”

Hai người chạm mắt nhau.

Có thể thấy anh mới ngủ không lâu, dù ban công không bật đèn nhưng dựa vào ánh sáng điện thoại vẫn có thể thấy mắt anh đầy tia máu, ánh mắt còn mơ màng.

“Cậu làm gì mà ngủ ngoài này? Mệt thế sao không vào phòng?” 

Thịnh Ngộ chạm nhẹ vào những ngón tay lạnh buốt của anh, cau mày rồi lại đưa tay chạm trán.

Cơ thể Thịnh Ngộ ấm áp, nhưng nhiệt độ của Lộ Dữ Chu hôm nay lạnh hơn bình thường, như lửa chạm băng.

“Cậu ở đây bao lâu rồi? Cả người đều lạnh toát.”

Bị hỏi liên tiếp, Lộ Dữ Chu như mới lấy lại tinh thần,  anh chậm chạp ngồi dậy, day day ấn đường, giọng khàn khàn mệt mỏi:

“Không lâu… ngủ quên thôi. Cậu tìm tôi có việc à?”

Khóe miệng Thịnh Ngộ giật giật:

“Thầy Lộ à, bốn giờ sáng rồi, tôi tìm cậu làm gì? Thấy cậu nằm đây, tôi qua hỏi thăm chút, tránh bị gió thổi cảm lạnh.”

Lộ Dữ Chu giống như vừa nhớ ra nhìn thoáng qua điện thoại, đưa tay thoát khỏi khung chat, khóe miệng nhếch nhẹ:

“Bốn giờ sáng… đánh được tới giờ này, cậu cũng giỏi lắm.”

“…”

Thịnh Ngộ phản ứng ngay lập tức:

“Cậu ngồi rình tôi à?”

“Không phải.” Lộ Dữ Chu thở ra, có lẽ anh vẫn chưa tỉnh hẳn nên đã mất đi vẻ nghiêm nghị thường thấy ban ngày. Ánh mắt anh lơ đãng nhìn về phía xa.

“Chỉ nhìn xem cậu đang làm gì.”

“…”

“Đùa thôi.”

Anh nhanh chóng đổi chủ đề, đứng dậy tựa vào lan can vươn vai. Mí mắt khẽ rũ, như đang cố gắng đánh thức bản thân.

“Cuối kỳ thi xong rồi, tôi chơi game chút cũng bình thường.” Thịnh Ngộ tâm trạng có chút khó tả, nhất là nghĩ tới việc Lộ Dữ Chu vừa mới “nhìn trộm” mình, cậu liền cảm thấy khó chịu.

Cứ như thể mình ra ngoài chơi vui vẻ, bỏ Lộ Dữ Chu ở nhà vậy:

“Lần sau gọi cậu chơi chung nhé?”

Người bên cạnh khẽ cười:

“Xem tình hình.”

Nghe giọng là biết không thật sự hứng thú, chỉ đáp qua loa.

Thịnh Ngộ thở dài, ngửa đầu nhìn trăng, nói:

“Học cũng phải biết nghỉ ngơi. Thi xong rồi, cậu cũng tìm gì vui mà thư giãn đi.”

Lộ Dữ Chu: “Biết rồi, tổ tông.”

“Cậu biết cái rắm, rảnh rỗi không ngủ lại chạy ra đây nhìn trộm.”

“Ngủ không được.” Giọng Lộ Dữ Chu trầm khàn, nghe như đang nói mơ:

“Xem cậu nói chuyện, tâm trạng sẽ tốt hơn.”

“…”

Thịnh Ngộ khựng lại, nghiêng đầu nhìn anh.

Ngoài tiếng lá xào xạc, không gian yên tĩnh đến lạ.

“… Đùa thôi.”

Lộ Dữ Chu dù đầu óc chưa tỉnh hẳn, vẫn nhạy cảm với ánh mắt của Thịnh Ngộ. Anh đứng thẳng, khéo léo đổi đề tài:

“Không ngủ sao? Mai có khi cùng nhau đi xuống mương đấy.”

Bóng đêm đặc quánh, mọi thứ mông lung không rõ ràng. 

Thịnh Ngộ thoáng bối rối, không rõ cơn gió lạnh từ đâu thổi tới khiến cậu tỉnh táo lại.

Ngẩng mắt lên đã thấy Lộ Dữ Chu quay vào phòng.

Thịnh Ngộ bĩu môi:

“Tôi ngồi ghế sau, không ảnh hưởng lái xe, té cũng không phải lỗi tôi.”

Nói xong nhanh chóng đuổi theo, vỗ vai Lộ Dữ Chu:

“Ngày mai cậu còn lái nổi không đấy?”

Giọng Lộ Dữ Chu nhàn nhạt, xen chút gió đêm:

“Cùng lắm thì ngã, không chết được.”

Thịnh Ngộ: “Tôi không muốn cùng cậu ngã đâu!”

Lộ Dữ Chu: “Vậy thì cậu lái…”