Một lúc sau, khóe môi anh khẽ cong lên: “Anh thật là không biết xấu hổ, giờ chuyện gì cũng có thể làm được.”
Giọng nói rất thấp, ngữ điệu đầy châm biếm bản thân.
Tôi có chút ngẩn ra.
Bộ dạng thất bại này của anh là sao vậy?
Tôi cũng chẳng còn tâm trí bỏ chạy nữa: “Anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?”
“Phá sản rồi hay vướng vào pháp luật?” Tôi do dự một lúc, rồi nghiến răng nghiến lợi nói, “Em trả anh năm triệu, được chưa?”
Bùi Việt: “Anh không cần tiền.”
“Vậy anh cần gì?”
Anh ngẩng mắt nhìn tôi thật sâu, không nói gì.
Sau đó cúi đầu xuống, như thể vô cùng nhục nhã.
“Anh,” anh khó nhọc bật ra từ ngữ, “không làm tiểu tam được.”
Tôi mặt đầy mơ hồ.
Cái gì cơ.
Mặt anh đã đỏ bừng cả lên, nghiến răng lẩm bẩm một câu chửi thấp giọng.
“Anh có thể bao dung, có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng anh phải có danh phận.”
Hàng mi anh run rẩy, như thể vừa chịu phải sỉ nhục to lớn.
“Đó là giới hạn cuối cùng của anh.”
Hai giây sau, tôi mới phản ứng lại.
Rồi im lặng.
Mẹ nó, anh đang tự biên tự diễn cái gì thế?
Quan trọng là tại sao tôi lại hiểu anh đang nói gì?
Còn chưa kịp sốc hết, người đàn ông trước mặt đã đột ngột ôm chầm lấy tôi.
Đầu ngón tay tôi chạm vào làn da nóng rực của anh.
Sau đó ngây người.
Nóng đến đáng sợ, không phải vì xấu hổ mà đỏ lên.
“Anh bị sốt à? Sao không nói sớm?”
Tôi nhớ lại lúc nãy mở cửa, gò má anh ửng đỏ, hơi thở cũng nặng nề.
Còn tưởng là vì tức giận, không ngờ lại là bị sốt.
Bùi Việt dồn cả trọng lượng lên người tôi, giọng khàn khàn vì sốt: “Cầu xin em… anh thật sự không thể sống kiểu không danh không phận như vậy…”
Tôi có hơi khó khăn mà ôm lấy anh, sợ anh lại phát điên, bèn lấy lệ: “Được được được, anh là chính cung, được chưa?”
Tôi nghi ngờ anh sốt đến ngu người rồi.
Hơi thở nóng rực phả vào cổ tôi.
Người đàn ông im lặng một lúc, rồi dụi đầu nhẹ nhàng, môi lướt qua vành tai tôi, nói: “Được.”
“Nhưng em nói được phải làm được.”
34
Đợi đến khi Bùi Việt hạ sốt gần hết, bên ngoài cửa sổ đã tối đen như mực.
Tôi mệt đến mức ngồi phịch xuống đất, tiện tay dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển.
Cả buổi chiều nay tôi không được nghỉ ngơi chút nào, chạy lên chạy xuống.
Bùi Việt đúng là mảnh mai đến phát bực.
Dắt đi phòng khám tiêm thuốc sống c.h.ế.t không chịu.
Uống tí nước lạnh thì đau bụng.
Dùng khăn lông trong nhà lau mặt thì lại nổi mẩn đỏ.
Tôi lấy điện thoại ra.
Ba mươi phút trước, Chu Vọng gửi một tin nhắn: [Anh sắp về đến nhà rồi.]
Tay tôi run lên, suýt nữa làm rơi điện thoại.
Hoảng loạn nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên sofa.
Bùi Việt dán miếng dán hạ sốt trên trán, không biết từ đâu lôi ra được một cuốn sách, dựa trên sofa chăm chú đọc.
Sốt còn chưa hết mà còn cố tạo cảm giác ung dung làm gì.
“Chu Vọng sắp về rồi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi lập tức có một cảm giác kỳ quái.
Đặc biệt là trong tình huống trước mặt tôi đang có một người đàn ông khác.
Cảm giác giống như… đang vụng trộm.
Bùi Việt không thèm liếc tôi lấy một cái: “Thì sao?”
Tôi mím môi: “Hay là… anh tránh đi một chút?”
Chết tiệt, càng giống vụng trộm thật rồi.
Lần này anh mới nhìn tôi, vẻ mặt rất khó hiểu: “Anh là chính thất, nếu có ai phải trốn thì là cái tên không danh phận đó mới đúng chứ.”
Tôi: “……”
Anh hình như nhập vai thật rồi.
Tôi đứng dậy, định nói lý với anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vừa định mở miệng thì…
“Cạch”, âm thanh mở khóa vang lên từ cửa chính.
Tôi cứng người, muốn trốn cũng không kịp nữa.
Kèm theo tiếng mở cửa, là giọng nói vui vẻ của người đàn ông: “Trúc Trúc, anh mua bánh bướm cho em đây.”
Cửa mở ra, vẻ mặt Chu Vọng cứng đờ ngay tại chỗ.
Vì anh ấy đã thấy Bùi Việt đang ngồi trên sofa, mặt mày đầy khiêu khích.
Ngay giây tiếp theo, túi bánh trong tay anh ấy bị ném mạnh xuống đất.
Anh ấy sải bước xông lên, giận dữ đến cực điểm: “Mẹ kiếp, sao mày lại ở đây?”
“Đợi đã, nghe em giải thích đã.” Tôi vội vàng chắn trước mặt anh ấy.
Anh ấy lại đột ngột quay sang nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng: “Là em đưa nó về à?”
Còn chưa kịp để tôi mở miệng, Bùi Việt đã ung dung đứng dậy, chỉnh lại cổ áo: “Tưởng Trúc, xem ra em nên giới thiệu rõ thân phận của anh với cậu ta đi.”
Hai bên má Chu Vọng gồng lên, cơ hàm siết chặt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi như d.a.o sắc.
“Giải thích đi.”
Bùi Việt cũng nhìn tôi, khóe môi cười đến rợn người.
Tình hình vô cùng căng thẳng, tôi đổ cả mồ hôi lạnh.
Giằng co khoảng ba mươi giây…
Điện thoại tôi reo lên.
Là Tô Uyển Uyển gọi.
Ngay trước mặt hai người, tôi bắt máy.
[Chị đến rồi, bảo Bùi Việt ra đi.]
[Vâng ạ.]
Tôi như được đại xá, rối rít đồng ý.
Cúp điện thoại xong, tôi lập tức nói nhanh với Chu Vọng: “Anh cứ đợi ở nhà, em sẽ quay lại ngay.”
Rồi chẳng thèm nhìn sắc mặt tệ hại của anh ấy, kéo Bùi Việt chạy ra ngoài như một cơn gió.
35
“Chị Uyển Uyển, hôm nay thật sự cảm ơn chị nhiều lắm.”
Đứng dưới lầu, tôi chân thành cảm ơn Tô Uyển Uyển.
Một tiếng trước, chị ấy nhắn tôi nói chị đi cùng với Bùi Việt.
Nếu có việc cần giúp thì cứ gọi cho chị.
“Để hôm nào em mời chị ăn bữa cơm.”
“Ăn cơm à?” Tô Uyển Uyển nghe vậy nhướng mày, đôi mắt phượng dưới ánh trăng thêm phần quyến rũ. “Vậy có thể mời thêm một buổi xem phim không?”
“Á?” Tôi ngẩn ra, rồi lập tức hiểu ra, “Tất nhiên là được!”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tô Uyển Uyển khẽ cười một tiếng, rồi cúi người xuống nhẹ nhàng, mái tóc dài buông rơi.
Khoảng cách giữa hai chúng tôi lập tức gần lại.
Chị kéo chiếc khăn choàng trên vai xuống, nhẹ nhàng khoác lên vai tôi.
“Sao lại ăn mặc phong phanh thế này?”
Tôi xấu hổ gãi đầu: “Em vội quá nên không để ý.”
Tôi vừa định mở miệng nói thêm thì bị người kéo lại.
Bùi Việt cúi đầu, nửa người tựa vào cửa xe.
Ngón tay anh nắm lấy vạt áo tôi, đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
Tô Uyển Uyển lắc đầu, xoay người mở cửa xe rồi vào trong trước.
Tôi gỡ tay Bùi Việt ra khỏi áo: “Bùi Việt, muộn rồi, anh nên về nhà thôi.”
“Em định đuổi anh đi?” Anh ngẩng đầu nhìn tôi, hít hít mũi, giọng có chút nghẹn ngào: “Em muốn… lừa anh à?”
Dưới ánh đèn đường cũ kỹ vàng vọt, tôi bị ánh mắt tuyệt vọng mãnh liệt kia của anh ấy dọa sững.
“Sao lại thế được?” Tôi hoảng lên, vội vàng dỗ dành: “Ngày mai, ngày mai em nhất định sẽ cho anh một lời giải thích thỏa đáng.”
Tôi biết bây giờ đầu óc anh không tỉnh táo, cũng không định giải thích rõ vào lúc này.
Vừa khuyên vừa dỗ, tôi đẩy anh vào trong xe, sau đó “cạch” một tiếng đóng cửa lại.
Anh không phản kháng mấy, cứ mặc tôi sắp đặt.
36
Sau khi tiễn chiếc xe của họ rời đi.
Tôi lại lên lầu.
Mở cửa ra.
Một làn khói thuốc xộc thẳng vào mặt.
Chu Vọng dựa bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo, hiển nhiên là vừa rồi từng cử động của chúng tôi đều lọt hết vào mắt anh ấy.
Anh ấy liếc tôi một cái, rồi đi đến ngồi xuống sofa: “Giải thích đi.”
Quên mất còn có một người như anh ấy.
Tôi đi tới, ngồi xuống đối diện anh ấy.
Vị trí y như hồi bé.
Chỉ khác là hồi đó toàn tôi trách mắng anh ấy không làm bài tập, còn giờ thì đảo ngược hoàn toàn.