Đêm đó gió mát hiu hiu, trong không khí phảng phất mùi m.á.u tanh.
Nàng búi tóc hai sừng dê, buồn ngủ rũ đầu tựa lên vai mẹ.
Cha đã thu dọn xong hành lý, cả nhà nín thở ẩn trong phòng, định đợi trời tối sẽ liều mạng phá vòng vây mà đi.
Một ngày trước, cả nhà đại bá bị người ta sát hại.
Nàng và đường tỷ bảy tuổi đã hẹn nhau chơi ném túi cát, nhưng hôm đó mẹ không cho ra khỏi cửa.
Mẹ nói:
“Cả nhà đại bá con đều bị hại rồi, Thiện Thiện cũng chết, chúng ta phải rời khỏi thôn ngay.”
Thiện Thiện là đường tỷ của nàng.
Cả hai sinh ra và lớn lên ở thôn Thập Lý Hạnh Hoa, tổ tiên đời đời đều cư ngụ nơi này.
Người ngoài gọi họ là Lạc Đầu thị.
Từ nhỏ Kiều Nhược đã biết tộc nhân mình khác người.
Dân Hạnh Hoa Thôn đều là phi đầu man, trên cổ có một vết hồng tuyến nhạt, đến mười tuổi là có thể luyện thuật phi đầu.
Nàng từng tận mắt thấy cha khi ngủ, đầu tách khỏi thân mà bay đi, thân thể vẫn nằm lại trên giường.
Đến sáng hôm sau, đầu mới trở về, liền khớp lại với cổ, tinh thần phấn chấn như thường.
Người Lạc Đầu thị, đầu bay ngàn dặm, có thể rời thân ba ngày.
Nhưng không biết từ khi nào, trong thôn lan truyền một lời đồn khủng khiếp: Ăn thịt đồng tộc có thể đại tăng công lực, bất tử bất diệt.
Những kẻ có năng lực mạnh mà tâm địa bất chính lập tức ra tay.
Ban đầu chúng còn che đậy bằng đạo nghĩa, lén lút g.i.ế.c người; nhưng dần dần, càng nhiều người hoặc vì tự bảo, hoặc vì ham trường sinh, đã nhập vào hàng ngũ sát nhân.
Cuối cùng, việc tàn sát trắng trợn diễn ra công khai.
Rồi m.á.u me che mắt, trước tiên là con trai tộc trưởng biến mất, bị phát hiện c.h.ế.t ở sau núi, m.á.u bị hút sạch.
Tiếp đó, nhà hàng xóm bị đồ sát, c.h.ế.t thảm vô cùng.
Cha và đại bá Kiều Nhược thuộc hàng phi đầu man có thực lực mạnh nhất trong thôn, hai anh em liên thủ, tạm thời không ai dám động đến.
Nhưng yên bình chẳng kéo dài, cả nhà đại bá lại bị sát hại lặng lẽ.
Thiện Thiện mới bảy tuổi, chưa có công lực, đầu bị treo trên cây hạnh ở đầu thôn, đôi mắt mở to ngơ ngác, sợ hãi.
Ánh mắt cha đỏ ngầu.
Ông biết rõ thủ phạm là bọn Tang Khâu — những kẻ đã châm ngòi việc ăn thịt đồng tộc.
Chúng vốn là phường lưu manh ác bá trong thôn, tội ác tày trời, ăn thịt người đến cả nhà mình cũng không tha.
Hơn nữa, khi g.i.ế.c càng nhiều người, công lực của chúng thực sự tăng tiến rõ rệt.
Điều này càng khiến người ta tin chắc rằng, ăn thịt đồng tộc thực sự có thể trường sinh bất lão, bất tử bất diệt.
Năm đó Kiều Nhược mới sáu tuổi.
Cha và mẹ đã đưa nàng liều c.h.ế.t mở đường máu, trốn khỏi Hạnh Hoa Thôn, ẩn mình trong hang núi Kỳ Sơn.
Hang núi âm u, quanh năm không thấy ánh mặt trời, nhưng họ cũng chẳng còn chỗ nào khác để đi.
Tộc Lạc Đầu thị ngàn năm qua luôn bị coi là giống loài bất tường, bị người ngoài chán ghét.
Những kẻ lưu lạc ra bên ngoài phần nhiều, hoặc bị thuật sĩ giết, hoặc bị kẻ khác lợi dụng, nói chung hiếm ai có kết cục tốt.
Trên đời này, ngoài Hạnh Hoa Thôn, không nơi nào mà bọn họ có thể nương thân được.
Chẳng bao lâu, Kiều Nhược lâm bệnh.
Mẹ xuống núi mua thuốc, rồi không bao giờ quay lại.
Từ đó, cha thay đổi hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông bảo nàng ngoan ngoãn ở yên trong động, còn mình mỗi ngày ra ngoài, trở về luôn mang theo một bát đậu hũ nóng hổi cho nàng.
Kiều Nhược lớn dần, qua mười tuổi, cha bắt đầu dạy nàng luyện thuật phi đầu.
Nàng cùng cha, đầu bay lượn trên không, đón gió mà nhìn sông núi muôn dặm, khoan khoái tự tại.
Họ bay qua Hạnh Hoa Thôn, trông xuống chỉ thấy đất đai hoang phế, tiêu điều u ám.
Sau đó, hai cha con dọn trở lại thôn.
Trong thôn vẫn còn người, nhưng toàn là phi đầu man thực lực cường hãn, ai nấy đều ranh mãnh, ngấm ngầm canh chừng nhau, vừa để tự vệ, vừa để tìm cơ hội g.i.ế.c người.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Cha nàng cũng như vậy.
Kiều Nhược tận mắt thấy ông tóm được một kẻ trong bọn Tang Khâu, hung tợn bổ đôi hắn ra.
Đêm ấy, trong bếp nghi ngút khói, cha bưng cho nàng một bát đậu hũ.
Nàng ăn xong, nói:
“Già quá, không đủ mềm.”
Cha xoa đầu nàng, mỉm cười.
Rồi nàng mười lăm tuổi, công lực đại tiến, đã đủ sức tự mình đối phó đồng tộc.
Lúc đó, trong thôn đồng loại đã cực kỳ ít ỏi.
Hai năm sau, thôn chỉ còn lại nàng và cha.
Cũng có người trốn ra ngoài, nghe nói có kẻ bị thuật sĩ tiêu diệt, có kẻ ẩn danh qua ngày trong thấp thỏm.
Nhưng đa phần chỉ là phi đầu man tầm thường, chẳng thể thành đại sự.
Đêm ấy, Kiều Nhược lại mơ.
Trong mơ, mẹ túm chặt vai nàng, điên cuồng lắc:
“Kiều Nhược, đừng ngủ nữa, mau g.i.ế.c cha con, như vậy con sẽ được trường sinh bất tử, bất diệt!”
Nàng choàng tỉnh, thấy trong phòng tối om, ánh trăng mờ ảo.
Phía bếp có tiếng động.
Nàng rón rén bước tới, thấy cha đang mài dao.
Một đêm khác, khi cha ngủ say, nàng cầm con d.a.o ấy, đ.â.m c.h.ế.t ông.
Máu b.ắ.n lên mặt, nàng thấy cha mở to đôi mắt tràn ngập kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào nàng:
“Nhược Nhược, con...”
Rồi ông lại mỉm cười, trút hơi thở cuối cùng:
“Hãy sống thật tốt.”
Nàng ngồi trên mái nhà, thất thần nhìn trăng, rơi một giọt lệ.
Hạnh Hoa Thôn tan hoang, chỉ còn lại mình nàng, thật cô tịch.
Rồi nàng rời khỏi thôn.
Nàng lang bạt khắp nơi, khoác hồng bào, quấn khăn sa, khát thì uống nước suối, đói thì hái lê ăn.
Lê chát khô miệng, thỉnh thoảng nàng cũng g.i.ế.c một người “ăn mặn” cho đỡ thèm.
Có lần, nàng gặp một đồng tộc, một nữ phi đầu man yếu ớt, ẩn danh nhiều năm, đã kết hôn sinh con.
Người đàn bà đó khẩn khoản van xin.
Nàng động lòng trắc ẩn, tha cho một mạng.
Nhưng khi nàng quay lưng, ả liền giơ d.a.o muốn g.i.ế.c nàng.
Kiều Nhược vặn gãy cổ ả, rồi con trai bảy tuổi của ả lại nhặt d.a.o lên, thừa lúc nàng sơ hở, đ.â.m thẳng vào bụng nàng.
Nàng thề rằng từ nay sẽ không bao giờ mềm lòng nữa.