Ấn Đô Dị Yêu Lục

Chương 6



A Hoa ăn sạch đám hạ nhân trong phủ, rồi ăn hết tất cả mọi người.

Châu Mục ngồi dưới hành lang, A Hoa quấn sát bên người nàng, một người một rắn, thoáng vương chút cô tịch.

 

Trong viện, hương quế thoang thoảng. 

Nàng tựa má lên thân A Hoa, cô đơn nói:

“Nơi này không còn một ai, chúng ta về nhà thôi. 

Có ta ở đây, ngươi sẽ không phải chịu đói.”

 

Thế là họ quay lại nhà Thái thú Châu Đề.

Gia nhân trong phủ cứ cách vài hôm lại mất vài người.

 

Thái thú chịu không nổi, khổ sở van nài:

“Để A Hoa đi đi, đừng tạo nghiệt nữa.”

 

Châu Mục không vui, A Hoa cũng không vui, dựng thẳng thân mình, thè lưỡi, ánh mắt nguy hiểm dán chặt vào Thái thú.

Thái thú sợ đến mức không dám thốt thêm lời nào.

 

Từ đó về sau, mỗi khi đêm xuống, Châu Mục sẽ mở cổng phủ, để A Hoa tự ra ngoài kiếm ăn.

Châu Đề quận rộng lớn, dân cư đông đúc, thức ăn đâu có thiếu.

 

Kể từ đó, mỗi nhà đều khóa chặt cửa mỗi đêm. 

Có tiếng trẻ sơ sinh khóc, người mẹ lại thà lấy tay bịt mũi, dập tắt tiếng khóc còn hơn.

 

“Đừng khóc nữa, yêu quái tới rồi, yêu quái sắp tới rồi.”

 

Dân tình oán thán ngút trời, lời đồn về việc Châu Mục bị yêu ma nhập thân càng lúc càng lan rộng.

Có đạo sĩ, thuật sĩ tìm đến để trừ rắn, nhưng không ngoại lệ, tất cả đều bị A Hoa nuốt chửng.

 

Ăn mãi ăn mãi, rồi cũng phải có chuyện xảy ra.

 

Hôm đó, một vị hòa thượng mày mắt thanh tú đứng trên phố, cũng bị A Hoa nuốt mất.

Hòa thượng tướng mạo tuấn tú, Châu Mục còn có chút tiếc, nhưng A Hoa vốn không biết phong tình, thẳng tay nuốt trọn.

 

Kết quả, ngay đêm hôm đó, A Hoa chết.

 

A Hoa c.h.ế.t rồi, Châu Mục cũng suy sụp. 

Nàng nằm liệt trên giường mười ngày, dung nhan tiều tụy, sắc mặt xanh xám.

Môi nàng khô nứt, thoáng chốc như biến thành một lão phụ đáng sợ.

 

Nàng nói với Thái thú:

“Cha, con sắp c.h.ế.t rồi.”

 

Thái thú lệ tuôn như mưa, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng:

“Mục Nhi, cha sẽ mời đại phu cho con, con cố lên.”

 

“Không ai đến đâu, bọn họ đều mong con chết, họ muốn lấy mạng con.”

 

Châu Mục vừa nói, bàn tay gầy trơ xương đột nhiên siết chặt lấy tay Thái thú, đôi mắt khô hốc mở trừng, tràn đầy sợ hãi:

“Cha.. con thấy Đông Lang rồi.. huynh ấy muốn ăn thịt con! 

Con sợ lắm...”

 

Bàn tay Thái thú bị nàng bóp đến hằn vết, nhưng ông không để tâm:

“Con của cha... cha còn có thể làm gì cho con?”

 

“Hãy xây cho con một ngôi mộ, ở nơi núi sâu, chôn con cùng A Hoa. 

Người trong quận Châu Đề này đều muốn hại con, hãy treo hết chúng nó lên cây làm đồ bồi táng cho con! 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Treo hết lên! Đừng cho chúng nó xuống!”

 

Châu Mục nói, cổ họng nghẹn lại, bàn tay gầy guộc ghì chặt cổ tay Thái thú, cả người quằn quại như rắn.

Cuối cùng, gương mặt nàng méo mó dữ tợn, đôi mắt trợn trừng, c.h.ế.t ngay trên giường.

 

... ...

 

Trì Sính mất một lúc mới hoàn hồn:

“Quá hoang đường.”

 

Ta biết hắn nói đến chuyện Châu Mục bắt người tuẫn táng, liền giải thích:

 

“Châu Mục sinh vào thời Tấn, lịch sử có Loạn Bát Vương, Ngũ Hồ loạn Hoa, đều xảy ra trong giai đoạn đó. 

Khi ấy thiên hạ vốn đại loạn, một chức Thái thú cai quản cả một thành đã là quyền lực lớn, bắt nửa thành người tuẫn táng cho con gái cũng chẳng phải chuyện khó.”

 

Mặt gương dừng ở cảnh cuối cùng trước khi Châu Mục chết, còn cho một cảnh đặc tả: gương mặt ghê rợn, đôi mắt mở trừng trừng nhìn chằm chằm vào chúng ta.

Bất ngờ, đôi mắt âm độc ấy chớp một cái, sống động như thật, rồi nàng nhe răng cười quái dị.

 

Cảnh tượng ấy khỏi nói cũng biết kinh hồn thế nào. 

Trì Sính giật b.ắ.n mình, ta cũng bị dọa, mặt tái mét, đá một cước vào gương đài:

“Cmn, cố ý đúng không? 

Đừng để ta đập nát ngươi ra bây giờ.”

 

Không sai, chính là cái gương bụng dạ hẹp hòi này đang trả đũa ta.

 

Dạo này, Trì Sính đến tiệm ta khá thường xuyên.

Cũng phải thôi, em gái hắn giờ bặt vô âm tín, tất nhiên hắn muốn tới dò tin.

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Hôm nay, Trương Đầu To cũng tới. 

Vừa bước vào, nó đã gào:

“Không phải nói con rắn Cù Sỉ đó c.h.ế.t lâu rồi sao, sao lại xuất hiện nữa?”

 

[Cù Sỉ — yêu thú trong truyền thuyết, vốn là thượng cổ thần thú Giao Long bị trừng phạt, nhổ sừng, rút tiên gân, mất hết thần lực rồi biến thành hình thái yêu quái này.]

 

Ta đáp:

“Đúng vậy, ta cũng không ngờ. 

Lúc đầu thấy nó thè lưỡi, còn tưởng là con Tiêu kia. Thử chú hiển linh mới biết đó chính là yêu thú gây họa này.”

 

[Tiêu — một loại yêu quái trong truyền thuyết Trung Hoa, thường xuất hiện ở rừng núi hoang vu, hình dáng nhỏ thó, tính tình quái dị, giỏi ẩn nấp và hù dọa con người; đôi khi được coi là loài yêu tinh núi hoặc thần núi biến hóa thành.]

 

Cù Sỉ bản tính xảo quyệt, tâm địa độc ác.

Thời Xuân Thu, nó từng bị bắt vì gây loạn, bị ném xuống Sát Thủy Hà ở Ấn Đô, sau đó may mắn trốn thoát. 

 

Không biết đã ẩn mình trong giếng nhà Châu Mục bao lâu, cho tới khi gặp nàng gieo mình xuống. 

Một kẻ mang oán khí, một kẻ mang yêu khí, liền kết bè lên bờ.

 

Đúng là nghiệt duyên.

 

Thời Tấn, vị hòa thượng mà nó ăn kia cũng chẳng phải phàm tăng, mà là một cao tăng đắc đạo rất nổi tiếng.

Đại sư xả thân nuôi rắn, lấy cái c.h.ế.t để cứu người. 

Khi ấy chúng ta đều tưởng A Hoa thật sự đã chết.

 

Giờ nghĩ lại, thì ra nó giả chết.

Con rắn yêu này ở quận Châu Đề đã ăn quá nhiều người, biết mình bại lộ, chẳng bao lâu nữa sẽ có cao thủ đến bắt. 

Thế là nó giả chết, lẩn trốn một thời gian.