Nỗi đau rơi xuống lầu mà c.h.ế.t thật lâu sau cũng không thể giảm bớt.
Tôi mở hai mắt ra, thở hổn hển sờ sờ cổ.
Đợi sau khi phát hiện cổ hoàn toàn không bị hao tổn gì tôi mới thở phào nhẹ nhõm tựa lưng vào ghế dựa.
Đồ trang trí ký túc xá quen thuộc cùng con số mười lăm trên lịch, làm cho tôi hoàn toàn nhận ra một điều.
Tôi đã trọng sinh.
Còn chưa đợi tôi kịp sắp xếp lại suy nghĩ thì ánh đèn bên cạnh bỗng nhiên bị che khuất.
Thân hình bụ bẫm của Trần Phương đến gần tôi, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Thanh Thanh, bịch bánh bích quy cậu mới mua ăn ngon không?"
Lại là loại ngữ khí ghê tởm và hàm ý này.
Kiếp trước, Trần Phương đã tạo cho mình một hình tượng là người tham ăn, cô ta cũng lấy lý do này mà quang minh chính đại chiếm tiện nghi của mọi người trong ký túc xá.
Mỗi một lần cô ta đều mặt dày chào hỏi sau đó hỏi món đó ăn ngon không.
Từ đồ ăn vặt đồ uống đến vitamin canxi, không có thứ gì mà cô ta không thích ăn cả.
Mặc dù chúng tôi không cho nhưng cô ta cũng nhân lúc không có ai mà lén ăn.
Hôm nay, cô ta lại nhìn trúng bánh bích quy mới mua của tôi.
Nghĩ đến bi kịch kiếp trước rơi xuống lầu mà chết, tôi cầm lấy bánh bích quy ném vào trong thùng rác.
"Ha ha ăn, cậu chỉ biết ăn thôi sao, con mẹ nó cậu là heo chạy nạn à?"
"Tôi nhịn cậu đã lâu rồi đấy, bánh bích quy này cho dù là tôi có ném vào trong thùng rác đi chăng nữa thì cũng không để cho loại người lòng lang dạ sói như cậu ăn đâu!"
2
Nói mới nhớ, ban đầu mối quan hệ của bốn người chung ký túc xá chúng tôi rất hòa bình.
Nhưng khai giảng chưa đầy một tuần, Trần Phương đã bắt đầu bại lộ bản tính thật của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đồ ăn vặt đồ uống chúng tôi đặt ở bên ngoài thường xuyên biến mất ngay cả vitamin và canxi Trần Phương cũng không buông tha.
Bất đắc dĩ nên tôi chỉ có thể khóa tủ đồ ăn vặt của mình lại.
Trần Phương không lấy được, liền bắt đầu dùng chiêu hỏi xem có ngon hay không.
Kiếp trước tôi ngại vì đây là bạn học chung lớp hơn nữa tôi cũng sợ mất mặt.
Mỗi khi cô ta hỏi như vậy, ít nhiều gì tôi cũng chia thức ăn cho cô ta.
Nếu tôi không bị cô ta hại c.h.ế.t thì không chừng tôi đã cho cô ta miếng bánh bích quy này rồi, đây cũng không phải là chuyện gì lớn.
Nhưng từ lúc ở bệnh viện bị cô ta đã vu oan hãm hại tôi để tống tiền.
Loại người như cô ta là người không có lương tâm, có đối xử tốt với cô ta .
Cho nên hôm nay, tôi đã chọn trực tiếp lật mặt với cô ta.
Trần Phương đến từ thông thôn, cô ta vẫn luôn đi quảng bá rằng mình là học sinh giỏi, lòng tự trọng của cô ta rất mạnh.
Quả nhiên.
Sau khi tôi nói xong, sắc mặt cô ta liền thay đổi trong nháy mắt.
"Chu Thanh Thanh, cậu đừng ỷ vào việc trong nhà mình có tiền mà xem thường người khác, chỉ là một miếng bánh bích quy thôi mà, tôi cũng có hiếm lạ gì đâu chứ!"
Cô ta đóng cửa rời đi, để lại hai người bạn cùng phòng hai mặt nhìn nhau.
Cố Duyệt tính tình ngay thẳng, nhíu mày nói với tôi: "Thanh Thanh, lời này của cậu đúng là quá đáng rồi đấy, tất cả mọi người đều là bạn học với nhau cần gì phải làm tổn thương người khác như thế?"
Lý Điềm đeo kính núp trong góc gật đầu.
"Thanh Thanh, Trần Phương thích tham mấy lợi ích nhỏ cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai đâu, bình thường cậu rất khoan dung với cậu ta, sao hôm nay cậu lại nổi nóng như thế?"
Tôi xoa xoa thái dương đau đớn, cố gắng thuyết phục bọn họ một cách tử tế.
“Trần Phương cực kỳ nhỏ mọn còn là người có thù tất báo, tôi không muốn liên quan gì đến cậu ta nữa, tốt nhất các cậu cũng nên tránh xa nàng ta một chút.”