Âm Thầm Ôm Trọn

Chương 10: Âm Thầm Ôm Trọn



Tôi suýt cắn rách môi anh mới nói: “Bao cao su.”

Anh “xì” một tiếng rồi cười nhẹ, không trêu tôi nữa: “Giờ thì anh hiểu rồi, vợ à.”

Tôi kiểm tra môi anh chắc chắn không còn dấu vết gì rồi quay lại phòng cùng anh.

Vừa kịp nghe Tống Dữ đề nghị chơi trò chơi.

Thành viên đội tranh biện và đài phát thanh gộp khoảng 15–16 người, nam nữ gần cân bằng.

Yến Khâm rờ trán, đã bị ồn ào đến đau đầu, định về sớm thì Tống Dữ nói luật: “Sau trò này, các chàng trai sẽ đưa các cô gái về nhà — trò tâm ý tương thông. Mỗi người viết sở thích của mình và người muốn đưa hoặc được đưa. Nếu trùng nhau và là một nam một nữ, tối nay nam sẽ đưa nữ về tận nhà!”

Cậu ta xin giấy bút rồi phát cho mọi người.

Lâm Khả Anh cũng ở đó, là thành viên đài phát thanh, không ngờ Lộ Thanh Viễn cho đội tranh biện tham gia tối nay.

Giữa tiếng cười, Yến Khâm ngồi đó khác hẳn, ai cũng ngạc nhiên anh đến. Lâm Khả Anh nhớ Tống Dữ kể anh hay chơi bi-a và snooker, nên cô viết “Snooker”.

Yến Khâm kẹp tờ giấy, nhưng viết “Golf”.

Trong mười mấy người chỉ có hai chàng trai viết giống nhau là “Bóng rổ”, khiến mọi người cười.

Hầu như không ai trùng sở thích. Cho đến khi Mạnh Vi Minh cũng viết “Golf”.

Yến Khâm đứng dậy: “Có việc, tôi đi trước.”

Anh gọi tôi: “Theo luật, tôi đưa người đi cùng đây.”

Đêm đó là tối trước kỷ niệm hai năm của chúng tôi.

Hóa ra chúng tôi bên nhau lâu vậy. Lâu đến mức từ người xa lạ trở thành cặp đôi thân nhất thế gian. Chúng tôi hiểu gần như mọi điều về nhau, kể cả cơ thể.

Những lần gần đây khi nụ hôn và cái ôm mạnh đến muốn hòa làm một, tôi hiểu sự kiềm chế của anh.

Tôi đã không về nhà.

“Yến Khâm.” “Yến Khâm anh…”

Trong phòng khách sạn, khi tôi mơ màng, dùng lưỡi l.i.ế.m khóe môi anh, Yến Khâm dừng lại và nói: “Em yêu, hóa ra em đã chuẩn bị kỹ rồi.”

Tôi tỉnh, vội mò túi anh — không có gì — cắn môi nhỏ: “Em đã nhắc anh, anh không mua thật sao? Em đâu thể sinh con cho anh bây giờ.”

Yến Khâm hỏi: “Vậy khi nào em muốn sinh con cho anh?”

“Em…” Tôi không biết trả lời thế nào; có phải anh suy nghĩ quá xa?

“Nhiễm Nhiễm,” anh nói chậm, “Bốn năm nữa, sau bốn năm chúng ta kết hôn, tốt nhất sinh một đứa thôi, được không?”

Tôi ngây ra một lát. Tôi biết mình sẽ kết hôn với anh, nhưng không ngờ anh đã lên kế hoạch thời điểm cụ thể; ở tuổi đó anh sẽ là người kết hôn sớm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh cúi xuống nói nhỏ: “Hôm nay anh vốn không định làm gì em cả. Chúng ta chờ thêm một chút nữa, Nhiễm Nhiễm.”

Hóa ra tôi đã nóng vội. Mặt tôi đỏ bừng, che giấu bằng cách hỏi: “Anh định chờ đến lúc kết hôn sao?”

Yến Khâm thẳng thắn: “Không thể chờ lâu đến vậy.”

Kỷ niệm hai năm rơi vào cuối tuần.

Chúng tôi chẳng rời nhau nửa bước, trải qua trọn vẹn hai ngày bên nhau.

Trận đầu của đội tranh biện sẽ diễn ra sau ba tuần.

Cộng thêm Tống Dữ tham gia cho vui, đội đủ mười người.

Các thành viên bắt đầu thấy điều khác thường. Phần lớn đều mới quen nhau; mọi người nghĩ tôi chỉ thân với Lộ Thanh Viễn, Tống Dữ và Quý Thi. Chuyện “golf” tối đó có thể chỉ là trùng hợp.

Trong phòng sinh hoạt buổi tập, tôi không tranh biện mà giúp tra cứu, sắp xếp và dịch tài liệu.

Laptop của tôi không kết nối được mạng phòng. Tôi có bạn trai ở ngay đó, nên nhờ anh giúp.

Chúng tôi không cố che giấu gì, chỉ không xưng hô thân mật như thường ngày. Trước mặt mọi người tôi chỉ gọi: “Yến Khâm.”

Anh tiến tới, cúi xuống, một tay chống bàn, ngón tay bám mép bàn, tay kia nhận laptop từ tôi. Anh không hỏi, tự kiểm tra và cài đặt mạng cho tôi từ đầu đến cuối.

Xong, anh nói: “Xong rồi, em thử lại đi.”

Những cuốn sách tôi cần cũng do anh mượn từ thư viện và mang đến. Lúc đó mọi người mới nhận ra tôi và Yến Khâm thân thiết hơn họ nghĩ. Ánh mắt chúng tôi dành cho nhau rất tự nhiên, gần gũi, không giống mối quan hệ mới chớm hay mập mờ.

Họ chẳng thể phân biệt rốt cuộc mối quan hệ giữa chúng tôi là gì.

Ngoại trừ tôi và Tống Dữ, những người còn lại được chia thành hai đội và thường xuyên tổ chức các buổi tập tranh biện giả lập.

Quý Thi thì thầm với tôi: “Họ sợ nhất là phải rút thăm gặp Yến Khâm đấy.”

Xem Yến Khâm tranh biện, phần lớn câu nói của anh ngắn gọn nhưng sắc bén vô cùng.

Nếu anh là người tranh biện thứ hai hoặc thứ ba, đối phương thường đã thất bại trước khi kịp đưa ra kết luận cuối cùng.

Nhìn vậy, tôi nghĩ nếu sau này tôi và Yến Khâm cãi nhau, chắc chắn tôi không thể thắng anh.

Chỉ khi ấy tôi mới thấy một khía cạnh lạnh lùng bẩm sinh của Yến Khâm.

Khuôn mặt nghiêm trang không nở nụ cười khiến tôi có phần xa lạ, còn ánh mắt anh luôn tạo áp lực lên đối phương.

Như thể mọi chuyện, toàn bộ cục diện đều nằm gọn trong tay anh, lạnh lùng và điềm tĩnh đến mức vô cảm.

Hôm đó có một thành viên trong đội xin nghỉ, Lộ Thanh Viễn bảo tôi tạm lấp vào vị trí trống.