Âm Mưu Ngọt Ngào

Chương 5



Bây giờ việc quan trọng là phải dạy dỗ thằng nhóc em trai tôi một trận.

 

Tôi gọi điện thoại cho Tô Niên, cậu ta không nghe máy. Tôi suy nghĩ một chút, chắc là giờ này cậu ta còn đang ở bên ngoài, không dám nghe máy vì sợ tôi phát hiện.

 

Thôi bỏ đi, đợi lát nữa rồi gọi lại.

 

Lại nói lúc nãy Dư Vọng là tức giận sao? Là vì tôi sao?

 

Lúc này đầu óc tôi đã tỉnh táo hơn nhiều, anh ấy là thần tài cho tôi tiền mà, sao tôi có thể làm anh ấy tức giận được”

 

Nếu anh ấy đòi lại tiền thì phải làm sao đây?

 

Tôi đang lo lắng thì điện thoại của Tô Niên gọi đến, giọng cậu ta nghe như chẳng có chuyện gì.

 

“Chị, gọi em có việc gì không?”

 

Lúc này, chuyện của Dư Vọng hoàn toàn bị tôi quẳng ra sau đầu, tôi lạnh lùng nói: “Tiền còn đủ tiêu không?”

 

Đồ ngốc Tô Niên tưởng tôi đang quan tâm mình, định gửi tiền cho cậu ta, liền vui mừng hớn hở trả lời: “Tiêu cũng gần hết rồi, chị, hay là gửi thêm cho em một ít đi.”

 

“Được rồi, vừa hay ngày mai là cuối tuần, chị về rồi sẽ chuyển cho em.”

 

Cậu ta càng vui vẻ hơn: “Tốt quá, yêu chị nhất.”

 

Nói về cuối tuần, tôi đột nhiên nhận ra hôm nay là thứ Sáu, vậy mà Tô Niên, đáng lẽ ra đang ở trường học, lại đi ăn cơm ở bên ngoài!

 

Điều này có nghĩa gì? Có nghĩa là cậu ta lại còn trốn học!

 

Tôi suýt chút nữa thì tức đến hộc máu.

 

Tô Niên, cậu ta đúng là giỏi thật!

 

Tôi tức giận đến nghẹn họng, tối hôm đó tôi thu xếp đồ đạc trở về nhà, vì học ở trường đại học gần nhà nên về nhà cũng tương đối dễ dàng.

 

Tôi không kể chuyện này cho bố biết, sợ ông ấy lại tăng xông.

 

Lên cấp ba, trường học chỉ nghỉ vào thứ Bảy, khi em trai tôi về nhà, tôi đã ở nhà chờ cậu ta khá lâu rồi.

 

Cậu ta đội một cái mũ, giấu mái tóc ở bên trong, vừa nhìn thấy tôi thì giống như chó thấy xương, lao tới.

 

“Chị, em nhớ chị quá.”

 

Tôi cười gượng hai tiếng, là nhớ tiền của tôi chứ gì.

 

Cuối cùng thằng ngốc Tô Niên này cũng nhận ra có gì đó không ổn, cậu ta nuốt nước bọt một cái.

 

“Chị, sao em lại có linh cảm chẳng lành thế này?”

 

Tôi rút ra một cây gậy bóng chày, mỉm cười: “Đoán đúng rồi đó.”

 

10

 

Trước khi cây gậy đánh vào người cậu ta, Tô Niên vẫn không cam lòng mà phản kháng.

 

“Ít nhất cũng phải cho em biết em sai ở đâu chứ?”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

“Buổi trưa hôm qua em ở cùng ai?” Tôi lại chỉ vào đầu tóc đủ màu của cậu ta: “Còn cả cái đầu lông chó sặc sỡ này nữa, chị không muốn nói nữa luôn.”

 

Cuối cùng, trái tim treo lơ lửng của Tô Niên cũng buông xuống, cậu ta ủ rũ cúi đầu xuống.

 

“Chị đánh đi”"

 

Nhìn thấy cậu ta đáng thương như vậy, tôi quyết định cho cậu ta một cơ hội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Chị sẽ không nói chuyện này với bố nhưng em phải đi nhuộm lại tóc. Còn nữa, bây giờ em yêu đương thì cũng được...”

 

Mắt Tô Niên sáng rực lên, tôi cười thầm đứa trẻ này thật ngây thơ, rồi lại đổi giọng.

 

“Nhưng thành tích không thể giảm sút, kỳ thi cuối kỳ em phải nằm trong top mấy người giỏi nhất lớp.”

 

“Tiền tiêu cũng phải có giới hạn, hiện tại em vẫn còn là học sinh, tiền tiêu vặt phải cắt giảm một nửa.”

 

Khi tôi nói vậy, Tô Niên lập tức không vui.

 

“Thi vào top mấy người giỏi nhất thì được nhưng tiền tiêu vặt có thể không giảm được không?”

 

Cậu ta cẩn thận nhìn sắc mặt tôi.

 

“Chị à, Mạt Mạt sống cực khổ quen rồi, em thương cô ấy, muốn cho cô ấy những thứ tốt nhất.”

 

“Không được.”

 

Cậu ta ũ rũ cúi thấp đầu xuống.

 

Tôi trông chừng em trai suốt hai ngày, dẫn cậu ta đi nhuộm lại tóc và kiểm tra bài vở của cậu ta xong, tôi mới yên tâm quay lại trường học.

 

Ban đêm tôi nằm trên giường chơi điện thoại, luôn cảm thấy dương như mình quên điều gì đó nhưng là gì thì không nhớ ra.

 

Thôi bỏ đi, không nhớ ra thì thôi.

 

Lướt danh sách WeChat, tôi nhận được tin nhắn từ cao thủ.

 

“Chơi game không?”

 

Tôi suy nghĩ một chút, đã hai ngày không chơi game rồi.

 

“Chơi.”

 

Cao thủ vẫn như thường lệ, kéo tôi thắng trận dễ dàng, tôi thản nhiên nằm yên tận hưởng, lúc mở mic để khuấy động không khí, cao thủ, người bình thường luôn ít nói, lại đột nhiên lên tiếng.

 

“Cậu và... Thái tử gia thế nào rồi?”

 

Câu hỏi của anh ấy khiến tôi đột nhiên nhớ ra mình đã quên chuyện gì, quên mất là Thái tử gia đột nhiên giận dữ, suốt cả cuối tuần không gửi một tin nhắn nào.

 

Tôi giật mình bật dậy như người sắp c.h.ế.t bỗng tỉnh lại, hóa ra thằng hề chính là tôi.

 

Không nhịn được, tôi kể chuyện này cho cao thủ.

 

“Cao thủ, cậu nghĩ sao, sao Thái tử gia lại tức giận? Hình như tôi không làm gì chọc giận anh ấy mà?”

 

“Không hiểu sao anh ấy lại tức giận, tôi thật sự không hiểu.”

 

“Xem ra tôi vẫn không hợp với chuyện yêu đương, hay là tôi...”

 

Bên kia dường như có thứ gì đó rơi xuống đất, một tiếng động ầm ĩ vang lên, giọng anh ấy nghe có vẻ hơi gấp gáp.

 

“Thực sự là lỗi của anh ấy, chắc chắn là đầu óc anh ấy có vấn đề nhưng anh ấy là người hào phóng, cậu bỏ như vậy không tiếc sao?”

 

Nói thật tôi cũng không nỡ, lòng tham tiền hình như đã khắc sâu vào xương tủy tôi mất rồi.

 

Để tôi cứ từ bỏ như vậy, thật sự là không nỡ.

 

Tôi thành thật nói: “Không nỡ, vậy tôi phải làm sao đây?”

 

Anh ấy ho một tiếng: “Chắc là lúc đó tâm trạng anh ấy không tốt, hay là cậu gửi tin nhắn cho anh ấy thử xem.”