Người khác tỏ tình với Thái tử gia của giới quyền quý Bắc Kinh, anh ấy vung tiền bảo họ cút.
Vì tiền, tôi cũng tỏ tình với anh ấy.
“Tôi thích anh.”
Thái tử gia: “Ừ.”
Sao lại khác biệt vậy? Tôi không cam tâm.
“Anh làm bạn trai tôi nhé.”
Thái tử gia: “Được.”
Tôi: ?
1
Lướt Douyin, tôi thấy một cô gái tỏ tình với Thái tử gia của giới quyền quý Bắc Kinh. anh ấy từ chối lời tỏ tình đó rồi chuyển cho cô ấy một vạn tệ.
Nhìn là biết giả rồi, không thể tin được.
Kết quả kéo xuống phần bình luận lại có cả đống cô gái từng tỏ tình với Thái tử gia và nhận được tiền.
Hàng chục hàng trăm ngàn vạn, hóa ra lại là thật!
Tôi cuống quá, nằm trên giường đánh liền hai phát rắm, cảm giác như vừa bỏ lỡ một khoản tiền khổng lồ.
Có ai có WeChat của Thái tử gia không? Tôi cũng muốn đi tỏ tình một lần!
Không ít người có cùng suy nghĩ với tôi, ào ào hỏi xin liên lạc của anh ấy trong phần bình luận. Tôi lặng lẽ hóng hớt.
Người hỏi quá nhiều, chủ bài đăng để lại một bình luận:
“Các chị em đừng mơ nữa, anh ấy không kết bạn với người lạ đâu.”
Đúng là trên đời này chẳng có bữa ăn nào miễn phí dành cho người bình thường như chúng tôi.
Thôi vậy, lên game thôi.
2
Vừa lên mạng, tôi đã nhận được lời mời chơi game từ người đồng đội, tôi lập tức vào phòng.
Bạn đồng đội của tôi là một cao thủ, không nói lời nào mà vẫn có thể dẫn dắt cả đội, sau khi cùng anh ấy lập đội, trải nghiệm game của tôi tăng vọt, đi dạo trong rừng rậm cũng có thể thắng trận.
Là người được gánh, tôi rất có ý thức tự giác, không giúp được về mặt kỹ thuật thì ít nhất phải nói lời ngọt ngào.
Tôi cố ý lên giọng, không ngớt lời khen ngợi cao thủ, chơi xong một trận, cổ họng tôi khô rát như muốn bốc khói.
“Đừng cố ép giọng, nói bình thường đi.”
Trong tai nghe vang lên một giọng nam trầm ấm, giống như dây đàn khẽ rung trong gió, nghe cực kỳ êm tai.
Trước giờ chỉ có mình tôi tôi độc thoại, còn cao thủ chỉ im lặng gánh đôi, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy anh ấy nói chuyện.
Vành tai tôi nóng lên, giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, giọng nói lí nhí như muỗi kêu:
“À, được thôi.”
Ảnh đại diện trên trang cá nhân của cao thủ là một nhân vật hoạt hình, nên tôi luôn nghĩ rằng anh ấy là trẻ con. Mỗi lần chơi game, tôi đều vắt óc tìm lời khen, coi anh ấy như trẻ con mà dỗ dành.
Nhưng giọng nói này rõ ràng không phải của một đứa trẻ, mà là của một chàng trai trưởng thành.
Nghĩ đến việc mình đã dùng giọng điệu trẻ con để khen một người đàn ông xa lạ, mặt tôi đỏ bừng như m.ô.n.g khỉ, không dám lộn xộn nữa.
Kết thúc trận đấu, tôi nhanh chóng nhấn vào màn hình để thoát ra nhưng mạng trường không ổn định, lúc này bị lag.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giọng nói dễ nghe ấy lại vang lên, lần này có thể nghe ra anh ấy nói rất thận trọng.
“Cậu đừng hiểu lầm, tôi chẳng qua chỉ cảm thấy cậu cứ ép giọng mãi sẽ rất mệt. Tôi cũng không giỏi đến mức ấy, không cần phải khen suốt đâu.”
Tôi bóp chặt vành tai nóng ran của mình, giọng nói có năng lực điều khiển là như vậy à.
“A a a, thực ra tôi không ép giọng đâu, giọng tôi vốn là như thế mà.”
Đối phương im lặng vài giây, rồi lảng sang chuyện khác.
“Chơi tiếp không?”
Tôi lặng lẽ thu lại ngón tay vừa định bấm nút thoát, nghe theo trái tim mình.
“Chơi.”
3
“Cái quái gì vậy, sao chuyện tốt thế này không bao giờ đến lượt tôi chứ?!”
Đứa bạn cùng phòng đang lướt Douyin đột nhiên hét lên.
Tôi vừa điều khiển nhân vật trong game vừa hỏi: “Sao thế?”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Cậu nhìn xem tôi đọc được cái gì này, có người tỏ tình với Thái tử gia, bị từ chối xong lại nhận được một vạn tệ…”
“Tại sao người đó không phải là tôi chứ? Tôi cũng muốn tỏ tình với Thái tử gia!”
Cô ấy gào lên như một diễn viên kịch, tôi cũng hùa theo, diễn sâu không kém.
“Tôi cũng muốn tỏ tình với Thái tử gia, hu hu hu!”
Đúng lúc này, một người bạn khác trong phòng đột nhiên lên tiếng:
“Tôi có WeChat của anh ấy đấy, gửi vào group rồi.”
Cả phòng đều giật mình, đồng loạt quay sang nhìn cô ấy.
“Cái gì? Hóa ra cậu là đại gia ngầm à?”
Bạn cùng phòng lườm một cái: “Thái tử gia chính là Dư Vọng, các cậu không biết sao? Trước đây tôi từng cùng câu lạc bộ với anh ta, đã kết bạn từ lâu rồi.”
Chúng tôi cùng nhau lắc đầu nhưng chẳng ai thực sự đi kết bạn với Dư Vọng. Chuyện này chỉ nói chơi thôi, ai mà thật sự tỏ tình chứ.
Câu chuyện kết thúc ở đó, ký túc xá lại yên tĩnh trở lại.
Lúc này, giọng nói của cao thủ trong game đột nhiên vang lên:
“Cậu muốn tỏ tình với Dư Vọng à?”
Hóa ra mic vẫn chưa tắt, anh ấy đã nghe thấy hết.
“Không đâu, tôi chỉ đùa thôi.”
“Ồ.”
Sao giọng điệu này nghe có vẻ hơi thất vọng vậy nhỉ?
Nhưng tôi không kịp nghĩ nhiều, một mạch leo lên rank Vương Giả, tôi vội vàng chào một tiếng rồi thoát game ngay lập tức.
4
Sắp đến tuần thi cuối kỳ, tôi bận ôn tập đến mức chẳng có thời gian chơi game.
Vất vả lắm mới thi xong nhưng chỗ làm thêm trước đây lại đóng cửa, tôi phải tìm công việc khác.
Tiền trong tay ngày càng ít, tôi đứng ở đầu phố ăn vặt, có chút mờ mịt.