Ai Nói Anh Ấy Sợ Vợ ???
5.
Tôi nghi ngờ Tần Duẫn Nam bị điên.
Không thì chắc tôi mới là người mất trí, chứ không sao có thể nghe thấy giữa đêm khuya anh ta nói ra những câu kiểu đó.
Tôi hốt hoảng nhìn anh:
“Anh bị kích động chuyện gì à?”
“Không.”
Người đang nằm trên giường tôi khẽ thở dài:
“Chỉ là đã kết hôn rồi, cả hai cũng không có ý định ly hôn, thì đâu thể cứ sống mãi kiểu này được.”
Tôi chậm rãi tiêu hóa hàm ý trong câu nói của anh.
Ý là anh muốn ngủ chung?
Hành động tiếp theo của Tần Duẫn Nam xác thực luôn suy đoán trong đầu tôi.
Anh chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu, dùng những ngón tay thon dài trắng trẻo bắt đầu cởi cúc áo ngủ.
Từng chiếc, từng chiếc, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát.
Chỉ trong chớp mắt, phần thân trên trần trụi của anh đã hiện ra, trắng trẻo mà ửng hồng vì ngại.
Thế mà anh vẫn tiếp tục, nhanh như chớp cởi luôn cả quần ngủ.
Tôi giật mình, lập tức lao đến phủ chăn lên người anh:
“Anh-anh-anh… anh bình tĩnh lại đi!”
Tần Duẫn Nam nhìn tôi, ánh mắt trong veo:
“Là vì chúng ta chưa từng ngủ cùng nên em mới cảm thấy như chưa thực sự kết hôn phải không?”
Tôi tránh né ánh mắt ấy, cố gắng đáp:
“Em biết rõ mình đã kết hôn rồi mà.”
“Vậy thì em sợ điều gì?”
Tôi cắn chặt môi.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Anh dường như đọc được do dự trong tôi, lại nói tiếp:
“Thử một lần đi, nếu không em mãi chỉ xem anh là bạn cùng phòng thôi.”
Dưới lớp chăn mỏng, tiếng sột soạt vang lên, anh vẫn đang tiếp tục cởi quần.
Tôi quay mặt đi, không dám nhìn.
Bàn tay đang nắm mép chăn cũng khẽ run lên.
Căn phòng yên ắng, chỉ còn tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Cảm giác như được cứu thoát khỏi một giấc mộng, tôi vội nói:
“Điện thoại..... anh có cuộc gọi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Không bắt.”
“Nhận đi, là Chu Túc gọi kìa. Nhỡ có chuyện gì gấp thì sao?”
Anh khẽ thở dài.
Tôi biết đó là tín hiệu đồng ý, liền vội vàng bắt máy, đưa điện thoại sát tai anh.
Khoảng cách gần đến nỗi tôi có thể nghe rõ tiếng nói đầu dây bên kia:
“Ra uống một chầu đi!”
“Không rảnh.”
“Lại bị chị dâu cấm hả?”
Chu Túc tỏ vẻ không hài lòng:
“Anh bạn à, tôi nói thật, cậu phải ‘lập uy’ chứ!
Làm chồng mà suốt ngày bị quản lý như thế, cậu còn ra dáng đàn ông nữa không?
Mau lấy lại phong độ hô phong hoán vũ của cậu đi!”
Tần Duẫn Nam điềm nhiên đáp:
“Cậu ghen tị vì tôi có người quản chắc?”
Chu Túc nghe xong thì cúp máy luôn.
Không gian lại trở về với sự tĩnh lặng.
“Điện thoại xong rồi, tiếp theo....”
Tôi vội ngắt lời:
“Em đâu có cấm anh đi uống rượu.”
“Cả chuyện tiệc tùng nữa.”
Tôi nhìn anh, lý luận:
“Lần nào anh không muốn đi cũng lôi em ra làm cái cớ, nào là ‘phải về nhà với vợ’...
Bây giờ cả công ty đều đồn anh sợ vợ.”
Tôi nhấn mạnh:
“Nhưng rõ ràng em chưa từng ép buộc gì anh. Anh rất tự do.”
Tần Duẫn Nam nhìn tôi chăm chú:
“Thư Hòa, em thật sự không hiểu hay đang giả vờ không hiểu?”
“Hả?”
Ánh mắt anh chưa từng rời khỏi tôi.
Giây phút ấy, tôi như thấy được chút do dự và bất lực ẩn sâu trong đôi mắt kia.
Một lúc sau, anh nhẹ giọng:
“Thôi bỏ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com