Tấm thẻ rơi đúng kiểu... úp mặt ngửa lên. Ảnh thẻ và tên của Tần Duẫn Nam hiện rõ mồn một trước mắt mọi người.
Có người mắt tinh liếc thấy, ngạc nhiên kêu lên:
“Ủa, sao thẻ của Tổng giám đốc lại ở đây?”
Câu nói ấy lập tức khiến cả phòng nín thở.
“Trời ơi, đúng là thẻ của anh ấy thật!”
“Hình như... là rơi ra từ túi của Thư Hòa thì phải?”
Mọi ánh nhìn đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
Ai nấy đều mang vẻ mặt như muốn hỏi mà chẳng dám mở lời.
Người mượn bấm móng tay ban nãy là người đầu tiên nhặt tấm thẻ lên đưa cho tôi, nửa đùa nửa thật:
“Thư Hòa, chẳng lẽ cậu chính là phu nhân tổng giám đốc?”
Tôi thoáng cứng người, vừa định mở miệng phủ nhận thì giọng quản lý vang lên đầy quyền lực, cắt ngang không khí đang căng như dây đàn:
“Sao còn tụ tập ở đây? Không có việc gì làm à?”
Mọi người nhanh chóng tản ra, ai về chỗ nấy.
Tôi quay đầu nhìn theo tiếng quát thì thấy một nhóm lãnh đạo đang vây quanh Tần Duẫn Nam, bước chậm rãi tới gần.
Thẻ nhân viên của anh nằm trong tay tôi, nóng hừng hực như thể phát nhiệt.
Tôi thầm nghĩ, không thể cứ để đồng nghiệp hiểu lầm mơ hồ thế này mãi, phải giải thích.
Dù có phải bịa chuyện cũng phải nói một câu.
Tôi vừa há miệng định nói thì Tần Duẫn Nam đã dừng bước, đứng ngay trước bàn tôi.
Anh nhìn tôi:
“Là em nhắn cho tôi, nói nhặt được thẻ nhân viên à?”
Tôi hơi sững người, sau đó lập tức gật đầu lia lịa:
“Vâng, đúng ạ.”
Tôi đưa hai tay dâng trả lại thẻ.
Anh đón lấy rất nhẹ nhàng, mỉm cười một cái:
“Nhân viên xuất sắc có khác, làm tốt lắm.”
Không hiểu sao vành tai tôi nóng bừng.
Quản lý đứng cạnh anh liền tiếp lời khen lấy khen để: nào là chăm chỉ, tận tụy, đáng tin cậy…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ đến khi cả nhóm lãnh đạo rời đi, tôi mới thở phào một cái như trút được gánh nặng.
Giang Nhạc – cô bạn thân ngồi cạnh – ghé sát lại, thì thầm với vẻ mặt hoảng hốt:
“Cậu vừa rồi dọa tớ đứng tim đó. Tớ còn tưởng cậu với Tổng giám đốc có gì thật cơ.”
Tôi cũng không dám nói thật là tim mình suýt nữa cũng ngừng đập.
Giả vờ khó chịu nhìn cô ấy:
“Cậu nghĩ có khả năng đó à?”
Cô nàng nghiêm túc nhìn tôi:
“Nếu chỉ xét mặt mũi thì đúng là xứng thật nhưng Tổng giám đốc có vợ rồi mà.”
Tôi gật đầu:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Đúng vậy, người ta đã có gia đình.”
Cô nàng cảm thán:
“Thật muốn biết vợ ảnh là ai. Nếu mà tớ là phu nhân tổng giám đốc, tớ sẽ khắc mấy chữ đó lên trán cho thiên hạ khỏi đoán mò.”
Tôi không nhịn được bật cười.
Cô nàng lấy điện thoại ra cập nhật tình hình hóng hớt trong nhóm:
“Bây giờ cả nhóm đang đoán xem ai là vợ Tổng giám đốc đó. Cô nàng Tống Tuyết ở tổ dự án đang rất được ‘vote’ cao.”
Tôi hơi khó hiểu.
Cô ấy liền giải thích:
“Tống Tuyết là tiểu thư nhà giàu về làm việc trải nghiệm thực tế á. Nghe đâu hai nhà môn đăng hộ đối, phụ huynh còn từng gặp mặt rồi.”
Tôi gật gù theo.
Cô ấy tiếp tục:
“Nhưng cái tên được đoán nhiều nhất vẫn là Tạ Y Hạ—làm ở văn phòng tổng giám đốc, gần gũi dễ chiếm thế thượng phong.”
Tôi gật đầu tán đồng:
“Ừ, cũng hợp lý.”
Cô bất ngờ quàng vai tôi cười ranh mãnh:
“Giờ thì danh sách ứng viên có thêm cậu rồi đó nha! Ai bảo thẻ của Tổng giám đốc lại rơi ra từ túi cậu? Trong nhóm còn có người bảo: hai người đêm qua ở cùng nhau đấy.”