Nhận được tiền bồi thường, chú dì đem toàn bộ gửi tiết kiệm kỳ hạn ba năm, ôm lấy Yến Hiểu Tuyết cười rạng rỡ:
“Ba năm nữa, con thi đậu đại học ở đâu, thì ba mẹ mua nhà ở đó, ở cùng con luôn, được không?”
Một nhà ba người, bình yên hạnh phúc đó mới là kết cục xứng đáng cho người tốt.
Sau này, tôi có quay lại con đường dẫn đến trường cấp hai cũ, đi tới đi lui nhiều lần, nhưng chưa bao giờ gặp lại cô gái dắt ch.ó đi dạo năm ấy nữa.
Trước ngày khai giảng cấp ba, tôi đến thư viện trả sách.
Trên đường về, trời bất ngờ đổ mưa như trút.
Tôi chạy thục mạng đến một cửa hàng tiện lợi nhỏ gần đó trú mưa.
Chị chủ cửa hàng lập tức mở cửa, gọi tôi vào:
“Em gái, vào trong đi. Mưa thế này đứng ngoài là ướt hết người, nước từ mái hắt xuống bẩn lắm đấy.”
Tôi bước vào, đứng trước quầy thu ngân, khẽ nói:
“Cảm ơn chị.”
“Không có gì. Người ướt hết rồi, lạnh không? Chị đang ăn mì, để chị pha thêm cho em một cốc nhé?”
“Không, không cần đâu ạ, em vừa ở thư viện ra, không mang theo tiền.”
“Không sao, chị mời. Ăn chút gì nóng cho ấm, kẻo cảm đấy. Với lại chị ăn một mình, em đứng nhìn thế này, chị cũng ngại, mì mất ngon luôn.”
Vừa nói, chị vừa pha cho tôi một ly mì hải sản:
“Ôi quên mất, em có ăn được hải sản không? Không thì đổi, chị còn một ly kim chi bò cay nè.”
“Em ăn được hải sản, cảm ơn chị.”
Trời mưa lớn, không có khách.
Hai chị em ngồi tựa quầy thu ngân, vừa ăn mì vừa nói chuyện.
Chị thấy tôi có vẻ ngại, liền hỏi:
“Học lớp mấy rồi? Nghỉ hè mà còn ra thư viện, chăm quá nha.”
“Em sắp lên cấp ba, tuần sau khai giảng.”
“Vậy à? Thi vào trường nào?”
“Nhất Trung của thành phố.”
“Giỏi quá, chị phải thưởng cho em một quả trứng mới được.”
Tôi còn chưa kịp từ chối, chị đã bóc sẵn một quả trứng vịt muối, bỏ vào tô của tôi:
“Ăn đi, trứng ngon lắm.”
Chị cúi đầu ăn mì, mái tóc ngắn khẽ lay động theo nhịp gió.
Nhìn chị, tôi chợt nhớ đến người phụ nữ dắt ch.ó năm nào, người từng nói một câu khiến tôi ám ảnh mãi:
“Nhà tôi có phải cửa hàng tạp hóa đâu, cần gì siêu thị vài chục triệu, cho tôi tiền mặt mấy chục triệu còn hơn.”
Trước mắt tôi như hiện ra một cảnh tượng khác, nữ chính trong truyện, cuối cùng cũng sống yên ổn trong tình thương của ba mẹ nuôi, vượt qua quá khứ mất mát, chỉ để rồi ba năm hạnh phúc ngắn ngủi, cha mẹ nuôi lại bị vu oan g.i.ế.c người, phải ngồi tù.
Để bồi thường cho gia đình nạn nhân, họ buộc phải bán rẻ mảnh đất từng có người c.h.ế.t, thậm chí bán luôn căn nhà đang ở.
Khi trả xong tiền, trong nhà chẳng còn gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô bé mười lăm tuổi, lang thang trên phố, đi đến một cửa hàng tiện lợi nhỏ, được một chị chủ tốt bụng gọi vào, mời một bát mì nóng nghi ngút khói.
Sau khi biết hoàn cảnh của cô bé, chị chủ thu nhận, cho cô ở nhờ vài hôm, rồi tiễn cô đến trường đúng ngày khai giảng.
Nhưng cũng vì thế, người chị tốt bụng ấy lại bị bọn côn đồ và chủ đầu tư đen chèn ép suốt mười năm.
Tôi nhìn tô mì đang bốc khói, bỗng thấy nghèn nghẹn, liệu có khi nào, ngay cả cửa hàng tiện lợi nhỏ bé này, rồi cũng sẽ không còn tồn tại nữa không?
“Em khóc gì thế? Mì không ngon à?”
“Không… không phải đâu ạ, em ăn nhanh quá, nước mì b.ắ.n vào mắt thôi.”
“Cái con bé này, vụng quá đi.”
Chị bật cười, đưa cho tôi một tờ khăn giấy:
“Lau đi nào.”
Tôi lau mặt, rồi ngẩng đầu hỏi chị:
“Chị ơi, nếu có người nói với chị rằng chỉ cần chị chấp nhận mất cửa hàng tiện lợi này, bị người ta chèn ép, bị hãm hại suốt mười năm,thì mười năm sau chị sẽ có được một siêu thị trị giá hàng chục triệu chị có đồng ý không?”
Chị nhướng mày, đáp ngay không chút do dự:
“Tất nhiên là không! Chị đâu có bị điên. Mười năm đó là quãng thời gian đẹp nhất, trẻ trung và tràn đầy năng lượng nhất của đời người. Tại sao chị phải dùng mười năm ấy để chịu đựng, bị chèn ép, bị giày vò? Sống như thế mười năm, thì nửa đời sau của chị chỉ có hai kết cục: một là trầm cảm, hai là hóa điên!”
Chị nói đúng quá.
Người phụ nữ dắt ch.ó hôm nọ biết rõ cơ duyên đó mà còn không dám nhận, chứng tỏ nó vốn chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Chị lại tiếp:
“Mười năm dài lắm, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Biết đâu chị chẳng cần mười năm, vẫn có thể dựa vào bản thân mà kiếm được cả trăm triệu! Mấy chục triệu với một cái siêu thị thì có gì đáng khoe?”
“Mà này, sao em hỏi mấy câu kỳ lạ vậy hả?”
“Đừng nói với chị là có người rủ em đổi tuổi trẻ lấy tiền nha?”
“Không được đâu đấy!”
“Chị nói thật, nếu em dám làm mấy chuyện bậy bạ, chị sẽ mách ba mẹ em cho xem!”
“Em phải tin vào chính mình, muốn gì thì dùng năng lực của bản thân mà giành lấy. Những thứ rẻ rề, miễn phí, nghe tưởng lời, nhưng thường lại là thứ đắt nhất, có khi còn lấy luôn mạng người đấy đừng có dính vào!”
Tôi nghẹn ngào, không biết nói sao cho hết lòng biết ơn trong lòng:
“Vâng… em nghe lời chị. Em sẽ cố học thật tốt, muốn điều gì cũng sẽ tự mình phấn đấu để có được.”
Tôi không cần nam chính nào đến cứu mình, cũng như chị không cần cái siêu thị mấy chục triệu sau mười năm đó.
Ăn xong mì chẳng bao lâu, mưa cũng tạnh.
Mưa tháng Tám mà, đến nhanh đi cũng nhanh.
Trước khi tôi đi, chị dúi vào tay tôi một cây dù mới:
“Cầm lấy mang đến trường dùng nhé. Nhớ học cho giỏi, đừng đi đường tắt.”
Tôi cười, cúi đầu cảm ơn:
“Cảm ơn chị, em sẽ nhớ lời chị dặn.”
Bước đi trên con đường vừa được cơn mưa rửa sạch, tay cầm chiếc ô chị tặng, lòng tôi bỗng nhẹ tênh, vui đến lạ.
Chị ấy là một người tốt như thế, đã không bị tôi liên lụy, không phải chịu đựng mười năm đen tối oan uổng.