Ác Nữ Hồi Kinh

Chương 6



Người Thôi gia đến không bao lâu, ta đã ghé qua nha môn Hòe Lý một chuyến.

Lý tri phủ là người khôn ngoan, hiểu ý ngay tức khắc.

Ở Ung Châu, chỉ có Thôi Âm, không có Lê Bạch.

Ai dám nhiều lời, cắt luôn lưỡi kẻ đó.

Sinh ý của Lê gia ngày một hưng thịnh, chưởng quầy các nơi đều là tay có tài có tâm.

Tốt lắm.

Ta vẫn còn chút tò mò đối với Thôi gia nơi kinh thành.

Dù sao phụ thân ta và huynh trưởng đều đang ở đó.

Mẫu thân đã mất, ta vẫn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Ta—mười tuổi g.i.ế.c chó mổ mèo, mười hai tuổi g.i.ế.c người, mười lăm tuổi diệt khẩu cả Lê gia…

Đến mười bảy tuổi, lại chỉ mong có một chút tình thân.

Chỉ một chút thôi, cũng đã đủ rồi.

Thế nhưng hai ma ma và thị nữ tới đón ta từ Thôi phủ, ánh mắt cung kính mà lạnh lẽo, nhìn thấu một tầng khinh miệt.

Thôi gia so với tưởng tượng của ta, thật quá nhạt nhẽo.

Ngày ta đặt chân về, nữ quyến trong phủ đã đứng đợi đầy phòng.

Các nàng vây quanh một lão thái thái tuổi đã cao, miệng không ngớt lời nịnh hót:

“Tôn nữ thật khéo sinh, tất cả đều nhờ phúc khí của lão thái thái phù hộ.”

Lão thái thái kia, tóc đã điểm sương, búi bằng lụa tím thêu hoa, tuy già nhưng giọng nói vẫn sang sảng:

“Tội nghiệp thay, ngoại gia ngươi lần này gặp nạn, ngươi cũng chớ quá thương tâm.

Đã trở về rồi, Thôi gia tất sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”

Ánh mắt bà nhìn ta mang theo thương hại, lại chất chứa ngạo nghễ.

Ta chỉ thấy nực cười—

Lê gia bị diệt khẩu đã hai năm, sao gọi là “lần này gặp nạn”?

Khắp phòng có bảy tám vị thẩm nương, cô mẫu, cùng với kế mẫu Tô thị—

Tô thị môi đỏ, cười duyên, thoạt nhìn còn hiền hậu hơn lão thái thái kia gấp bội.

Nàng nắm lấy tay ta, giọng dịu dàng, phong thái đoan trang:

“Âm nhi, đường xa vất vả rồi, mọi người đều trông mong con trở về.

Ca ca con hôm nay còn đặc biệt xin nghỉ ở ty sở, đang đợi gặp con trong thư phòng kia kìa.

Còn phụ thân con, chắc cũng sắp về thôi.

Không cần vội gặp họ, trước tiên hãy làm quen với các muội muội đã.”

Thôi gia nhân khẩu đông đúc.

Sau khi các thẩm nương, cô cô giới thiệu xong, lại thêm mấy người biểu cô, đường thẩm.

Biểu muội, đường muội cộng lại hơn bảy tám người, ta chỉ nhớ rõ hai đứa cùng cha khác mẹ—Thôi Viện và Thôi Thù.

Thôi Viện là nhi nữ Tô thị, nhỏ hơn ta một tuổi, gọi là thứ muội.

Thôi Thù là con của Dương di nương, tuổi xấp xỉ Thôi Viện, cũng là thứ nữ.

Phụ thân ta, Thôi Khiêm, hiện giữ chức Thị lang bộ Lễ, có hai người nhi tử.

Một là huynh trưởng của ta—Thôi Cẩm Trạch, người còn lại là Thôi Cẩm Thành, nhi tử Tô thị, mới tám tuổi, nghịch ngợm như khỉ con.

Ta đặc biệt lưu tâm đến Thôi Cẩm Trạch.

Bởi khi còn ở Ung Châu, mẫu thân ta không ít lần nhắc đến huynh ấy.

Có thể nhìn ra, người rất thương nhớ huynh ấy, bao lần len lén lau nước mắt.

Dẫu sao cũng là m.á.u mủ ruột rà, đến khi được quản sự dẫn đến thư phòng bái kiến, trong lòng ta lần đầu dâng lên một tia mong đợi hiếm hoi.

Nhưng kết cục lại khiến ta thất vọng vô cùng.

Vị công tử đang ngồi sau án thư gỗ lê kia, thoạt trông quả thực có vài phần giống ta, chỉ là sắc diện lại lạnh nhạt lạ thường.

Khi hắn ngẩng đầu nhìn sang, đầu mày còn hơi nhíu lại.

“Thôi Âm?”

“Vâng.”

Giọng huynh ấy ôn nhuận dễ nghe, khiến ta bất giác ngẩng đầu, khóe môi khẽ cong lên.

“Muội lớn lên ở trang viên huyện Mi?”

“Vâng.”

“Cùng với bà ta?”

Một tiếng “bà ta” khiến ta khựng lại trong thoáng chốc. Ta ngước mắt nhìn thẳng vào huynh ấy, môi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt:

“Nếu huynh đã muốn hỏi, cứ việc thẳng thắn. Chẳng lẽ trước khi đón ta hồi phủ, các người chưa dò hỏi cho rõ?”

Lời lẽ không kiêu ngạo, không khiêm nhường, lại điểm chút giễu cợt, khiến hắn lần nữa nhíu mày.

Trong ánh mắt lướt qua một tia lãnh ý, giọng điệu cũng trầm xuống:

“Muội đã nói vậy, ta cũng không giấu nữa. Ta biết bà ta từng treo cổ trước mặt muội, muội cùng bà ta tình thâm nghĩa trọng. Nhưng nhớ kỹ — Thôi gia chúng ta chưa từng nợ gì bà ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Năm xưa chính bà ta tự mình làm sai, kết cục như hôm nay, đều là gieo gió gặt bão.”

“Thôi gia không thẹn với muội, càng không có lỗi với bà ta.

Muội đã trở về kinh, từ nay về sau phải an phận thủ thường. Nếu để ta phát hiện điều gì khác thường… ta sẽ không tha.”

Thì ra là vậy.

Huynh ấy biết ta sinh nơi thôn dã, từng tận mắt chứng kiến mẫu thân thắt cổ, sợ lòng ta ôm hận, nên mới nhân dịp này cảnh cáo một phen.

Chỉ là… thật khiến người ta thất vọng.

Nếu phải có người răn đe, ta vốn nghĩ không nên là huynh ấy.

Ta buông tiếng thở dài, mỉm cười nói với huynh ấy:

“Huynh nghĩ nhiều rồi. Ta đâu phải hạng người không biết điều. Có thể hồi phủ, ta tất nhiên vô cùng cảm kích, sao lại sinh lòng bất mãn?”

“Ta sinh nơi thôn dã, vốn chẳng phải lỗi của bản thân. Mệnh không do người.

Ta và huynh, cùng là cốt nhục của Thôi gia, chỉ là một kẻ được chọn, còn một kẻ bị bỏ rơi.”

“Ta từng ước ao một cuộc sống yên bình, nhưng... không thể.

Trang viên huyện Mi hoang vu tĩnh lặng, mỗi khi gió nổi là rền rĩ như tiếng quỷ khóc.

Mùa đông thì lạnh buốt ẩm ướt, bùn đất lầy lội, ta phải dẫm chân xuống ruộng, giữa phân súc vật và gió lạnh cắt da.

Cữu cữu không hề đoái hoài, quản sự lại thấy ta nhỏ tuổi liền tìm cách chèn ép...”

“Âm nhi...”

Khoé môi ta khẽ cong, vương chút khổ ý. Quả nhiên, Thôi Cẩm Trạch đã động lòng.

Thần sắc huynh ấy dần dịu đi, trong mắt lộ ra vài phần áy náy.

“Ta không có ý trách muội, đừng nghĩ ngợi. Muội có thể hồi phủ, ta đương nhiên cũng vui mừng.

Chỉ là ta không chỉ là huynh trưởng, mà còn là trưởng tử Thôi gia... việc phải lo lắng nhiều mặt, mong muội lượng thứ.”

“Ta hiểu mà.” — Ta cúi mắt, giọng điệu trầm lặng như thể đang tự an ủi chính mình.

“Huynh và ta là cốt nhục ruột thịt, tất nhiên sẽ nghĩ cho ta.”

Đến lúc này, Thôi Cẩm Trạch hoàn toàn đã hạ phòng bị.

Trên mặt lộ rõ vẻ hối hận, nhẹ giọng dặn ta:

“Yên tâm đi. Từ nay muội là trưởng nữ Thôi gia, có ta ở đây, không ai dám ức h.i.ế.p muội.”

Cuối cùng, hắn cũng có chút dáng vẻ của một người ca ca rồi.

Ánh mắt không còn lạnh lẽo, giọng điệu cũng ôn hòa hơn.

Sau vài câu trò chuyện, hắn bảo:

“Mẫu thân đã thu xếp sẵn viện riêng cho muội. Đường xa mệt mỏi, cứ về nghỉ ngơi trước.

Tối nay phải đến thỉnh an phụ thân.”

Ta khẽ gật đầu, hành lễ lui ra.

Trước khi rời khỏi thư phòng, ta quay đầu lại nhìn hắn, môi cong khẽ cười:

“Thư phòng của huynh sạch sẽ ngăn nắp, giấy bút đầy đủ, đồ cổ bày biện chỉnh tề.

Chỉ là ta luôn cảm thấy... trên giá sách hình như còn thiếu một thứ.”

“Thiếu thứ gì?”

“Thiếu một thanh kiếm.”

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, thần sắc nghiêm nghị.

-----------------------

Lễ Bộ Thị Lang Thôi Khiêm, tuy danh xưng là phụ thân ta, nhưng từ cử chỉ đến thần thái, đều lạnh nhạt xa cách đến cực điểm.

Ngày đầu hồi kinh, ta tới thỉnh an, ánh mắt thoáng qua của ông ta, ta không bỏ sót — là ghét bỏ, là chán chường, là không mong gặp mặt.

Ông chỉ nhàn nhạt nói một câu:

“Về rồi thì tốt. Phụ thân bận rộn triều vụ, từ nay không cần ngày nào cũng đến, ta chưa chắc có thời gian tiếp ngươi.”

Người khoác quan bào chỉnh tề, chân mang giầy đen, diện mạo nghiêm nghị, ánh mắt sắc như sao sa, từng bước đều vững vàng mang theo phong thái một vị mệnh quan triều đình.

Chỉ tiếc, chẳng mang theo chút ấm áp phụ thân nên có.

Thôi Cẩm Trạch trấn an ta:

“Phụ thân xưa nay vẫn thế, đối với con cái trong nhà luôn nghiêm khắc, muội chớ để tâm.”

Nếu không phải mấy hôm sau, ta tận mắt chứng kiến muội muội Thôi Viện nũng nịu trong lòng ông, mà ông lại từ ái đến lạ thường, thì ta đã suýt tin lời huynh ấy nói rồi.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Thôi gia nơi kinh thành, ngoài mặt quả thật là cảnh tượng phụ từ tử hiếu, tổ mẫu từ hòa, nội viện thuận hòa, trên dưới kính nhường, khắp nơi đều tràn ngập không khí gia đình.

Thôi Viện hoạt bát lanh lợi, nói đôi ba câu đã khiến tổ mẫu bật cười ha hả, thương yêu điểm nhẹ trán nàng.

Tô thị ôn hòa đoan chính, luôn miệng mỉm cười, danh xưng “hiền mẫu” vang khắp kinh thành.

Dương di nương cùng nữ nhi là Thôi Thù cũng khéo léo ăn nói, làm tổ mẫu và Tô thị đều hài lòng mãn nguyện.

Nghe nói Dương di nương vốn là nha hoàn hồi môn của Tô thị, dĩ nhiên mọi lời mọi hành động đều hướng về bà ta lấy lòng.

Ca ca cùng mẹ của ta – Thôi Cẩm Trạch – từ nhỏ đã được Tô thị nuôi nấng, gọi nàng là mẫu thân, xem Thôi Viện là muội ruột.

Thật tốt.

Một nhà tốt đẹp đến mức khiến người ngoài như ta vừa hâm mộ, vừa buốt lòng.

Tốt đến khiến ta nghẹn ngào.