Ác Độc Chủ Mẫu Dốc Sức Minh Oan Hằng Ngày

Chương 641



"Ta vẫn chưa thể yên lòng về chàng." Thanh Nghi công chúa cố gắng thều thào: "Nhị lang, hãy hứa với ta, phải sống một đời an yên. Đừng oán giận phụ thân nữa, người vốn rất mực tốt lành... sau này, hãy tìm một nữ tử tri âm tri kỷ, thấu hiểu lòng chàng mà cùng nhau đi đến cuối đời... Ta không thể gượng dậy nổi nữa rồi, xin lỗi chàng..."

Cố Uyển Ninh đưa tay bịt miệng.

Vì cớ gì lại phải chịu cảnh sinh ly tử biệt?

Vì cớ gì kẻ ác lại trường thọ, còn người hiền lương lại đoản mệnh?

Chẳng lẽ kiếp nhân sinh vốn chỉ để chịu khổ sao?

Nhị tẩu từ nhỏ không được sủng ái, khổ cực muôn vàn; vất vả lắm mới được gả cho nhị ca trong một cơ duyên trớ trêu, tình cảm phu thê lại hết mực đong đầy, ai ngờ chỉ vài năm ngắn ngủi đã phải âm dương đôi ngả...

"Cứu hài nhi, cứu lấy con của chúng ta..." Thanh Nghi công chúa dốc hết sức tàn, khẩn cầu trong tuyệt vọng: "Nhị lang, thiếp cầu xin chàng, hãy cứu lấy cốt nhục của chúng ta. Thiếp không thể gượng nổi nữa rồi, nhưng hài nhi, nó nhất định phải được sống tốt..."

Cố Uyển Ninh chỉ cần đã hứa, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa trẻ.

Vốn dĩ nàng là người lương thiện, lại thêm Từ Vị Bắc không thể sinh con, Thanh Nghi công chúa tin rằng, đây là sắp đặt tốt nhất nàng ta có thể dành cho con mình.

Xin lỗi, mẫu thân đã cố gắng hết sức rồi.

"Được, chúng ta sẽ cứu con." Cố An Vi cúi đầu hôn lên vầng trán lạnh buốt của nàng: "Chúng ta nhất định sẽ cứu hài nhi."

Sau đó, ta sẽ theo chân nàng.

Hắn ta cũng cảm thấy tâm ý của thê tử là vô cùng chu toàn.

Giao đứa trẻ cho muội muội, hắn ta cũng yên lòng.

"Đành làm phiền muội rồi, kiếp sau nhị ca ta nhất định kết thảo hoàn lễ, hậu báo muội." Cố An Vi nhìn Cố Uyển Ninh, vẫn mỉm cười.

Mèo Dịch Truyện

Cố Uyển Ninh kìm nén không được, nước mắt nghẹn ngào chực trào.

Nàng nói: "Nhị ca, ắt sẽ có phương kế, nhất định sẽ có lối thoát. Đợi một chút, chờ thêm một chút..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Xin đừng nghĩ quẩn, xin đừng!

"Ta vẫn đang chờ đây." Ánh mắt của Cố An Vi nhẹ nhàng dừng lại trên người thê tử đã chìm vào giấc ngủ mê man: "Ta nhất định phải an bài cho nàng thật ổn thỏa, rồi mới có thể đến bầu bạn cùng nàng. Cả đời này, nàng đã nhận được quá ít."

Ánh mắt hắn ngập tràn thâm tình, quyến luyến vô bờ.

Nàng chính là đóa hoa kiều diễm nở rộ trong trái tim hắn.

Nay hoa đã tàn phai, lòng hắn cũng đã khô héo.

Tâm đã chết, người còn sống hay đã chết, thì có khác gì nhau?

Xin lỗi hài nhi, xin lỗi muội muội, xin lỗi thân nhân trong nhà, nhưng giờ khắc này trong đầu hắn chỉ còn lại một ý niệm — được bầu bạn cùng công chúa mà hắn yêu thương, để nàng không phải một mình cô đơn bước trên con đường hoàng tuyền.

Cố An Vi nói đến chuyện sinh tử nhẹ như mây khói, thậm chí trên mặt vẫn luôn mang theo ý cười ôn hòa.

Thế nhưng Cố Uyển Ninh lại hiểu rõ, hắn đã sinh ra tử chí, là loại ý niệm không ai có thể kéo về được.

Hắn cố chấp đến nhường nào, không ai hiểu hơn người Cố gia.

Cố Uyển Ninh vừa rời khỏi phòng sinh liền thổn thức bật khóc.

Ngay sau đó, nàng được kéo vào một vòng tay ấm áp.

Ôm ấp quen thuộc đến nao lòng.

Cố Uyển Ninh nức nở không thành tiếng: "Nhị tẩu không ổn rồi, nhị ca ta hắn..."

Từ Vị Bắc thấu rõ tình cảnh ngặt nghèo, biết rõ mình bất lực, chỉ đành lặng lẽ dịu dàng, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ trên má nàng.

"Để ta đi mời phụ thân đến." Cố Uyển Ninh luống cuống nói: "Còn cả đại ca ta nữa!"

Phụ thân và đại ca nhất định sẽ có cách, nhất định sẽ tìm ra!

Là ta quá đỗi ngu muội, là ta vô dụng.