Ác Độc Chủ Mẫu Dốc Sức Minh Oan Hằng Ngày

Chương 636



Cố Uyển Ninh thầm nghĩ: Ngươi quả là hiếu thảo đến mức khiến phụ hoàng ngươi phải "chết" đi được.

Nghi Linh gần như ngày nào cũng đến ăn chực.

Nhưng tuy nàng ấy có hơi thiếu chừng mực, lại không phải là người khiến người ta phải chán ghét.

Chỉ là... nàng ấy nói quá nhiều, lại hỏi quá lắm.

May thay nàng ấy cũng không cần người tiếp đãi quá nồng hậu, Cố Uyển Ninh ngày thường thế nào, nàng ấy đến rồi vẫn cứ như vậy.

Tuy nhiên, Nghi Linh đôi khi thật khiến người ta dở khóc dở cười.

Ví như lần này, nàng ấy lại đưa ra một đề nghị khiến người khác dở khóc dở cười — để Cố Uyển Ninh cùng Từ Vị Bắc đến Nam Cương.

"Tại Nam Cương, phụ hoàng ta chính là trưởng bối của Hầu gia. Nếu người chủ trì hôn sự của hai người, nhất định sẽ không khiến ngươi khó xử. Huống hồ, ở Nam Cương vốn không có tục lệ chỉ hôn. Chúng ta đều là muốn gả cho ai thì gả, muốn cưới ai thì cưới, tự mình định đoạt là được rồi."... Lẽ nào tất cả đều sống một đời nhàn tản, chẳng màng tranh đoạt như vậy sao?

Nhưng nếu như vậy, liệu có thể chọn được người kế thừa xứng đáng hay không?

Tuy rằng Cố Uyển Ninh không hoàn toàn tán đồng việc hoàng đế Trung Nguyên dùng thủ đoạn "dưỡng cổ", khiến huynh đệ tương tàn nhằm chọn ra người kế vị xứng đáng, nhưng nàng càng cho rằng, hoàng tử nếu quá phóng túng tự do, dẫu cho tâm tính thiện lương, e rằng cũng khó lòng gánh vác việc cai trị giang sơn.

Mèo Dịch Truyện

Hôn sự của hoàng tử chẳng phải là để kết thân liên minh đó ư?

"Chính là không thích hợp mà!" Nghi Linh lắc đầu nguầy nguậy, với lý lẽ hùng hồn: "Cho nên phải mời biểu ca trở về, để huynh ấy kế thừa ngôi vị của phụ hoàng ta."

Lời này khiến Cố Uyển Ninh kinh ngạc đến nỗi nửa ngày không thốt nên lời.

Muốn để Từ Vị Bắc kế thừa Nam Cương?

Nàng ta thật to gan.

"Sao? Ngươi tự ý thay phụ hoàng quyết định rồi sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không phải ta tự mình quyết định thay phụ hoàng, mà đây chính là ý của Người."

Cố Uyển Ninh: "... Chẳng lẽ ngôi vị của các ngươi có khiếm khuyết ư?"

Sao lại không để con ruột ngồi, thậm chí chẳng phải cháu trai, mà lại muốn giao giang sơn vào tay kẻ ngoại tộc?

Chuyện này, ở thời cổ đại, tuyệt đối là không thể tưởng tượng nổi.

"Phụ hoàng nói, vốn dĩ tổ phụ muốn bồi dưỡng cô mẫu; chỉ tiếc cô mẫu lại mắc phải chứng 'não tình ái'..."

"Khoan đã, ngươi vừa nói gì?" Cố Uyển Ninh lập tức ngắt lời Nghi Linh: "'Não tình ái' ư?"

Tại sao một từ ngữ như vậy lại có thể thốt ra từ miệng của Nghi Linh?

Chẳng lẽ... Nghi Linh cũng là người xuyên không?

"Đúng vậy, 'não tình ái' đó, chính là loại nữ nhân hễ gặp nam tử thì đầu óc như bị che mờ." Nghi Linh đáp, "Đây là lời tổ mẫu ta khi còn sống đã nói."

"Tổ mẫu của ngươi?"

"Phải rồi, nhắc đến tổ mẫu của ta, Người quả thực rất lợi hại, kể sự tích ba ngày ba đêm cũng chẳng hết. Nhưng Người từng nói, tổ tổ mẫu của Người còn phi phàm hơn cả Người..."

Cố Uyển Ninh: "Thôi được rồi, ta đã hiểu. Quả nhiên có đồng bào xuyên không thật, chỉ là người ta lại xuyên thành tổ tông của nàng ta."

Hơn nữa còn xuyên đến Nam Cương...

Suy cho cùng, e rằng khó mà phân định ai may mắn hơn ai.

Chỉ có điều, người ta nắm trong tay vận mệnh của bậc nữ cường, còn bản thân ta thì lại là kẻ tầm thường chỉ biết làm những việc vặt.

Tóm lại, Nghi Linh nói rằng, hoàng đế Nam Cương muốn để cháu ngoại của mình trở về kế vị.

"Phụ hoàng ta nói, làm quân vương một nước, ai có năng lực thì người đó đảm nhiệm; nếu biểu ca không chịu hồi kinh, vậy thì phải từ trong đám đường huynh đường tỷ của ta chọn ra người thích hợp; nếu vẫn không có, thì đành phải tìm trong ba đại gia tộc còn lại một người kiệt xuất..."