Ác Độc Chủ Mẫu Dốc Sức Minh Oan Hằng Ngày

Chương 631



"Là... là mua cho mẫu thân của nàng ấy." Kim Hoa Vũ cúi đầu đáp.

Ánh mắt hắn ta rơi xuống túi thơm đeo bên hông.

Trên túi thơm thêu đôi uyên ương cổ kề cổ, chính là do Sử thị thức đêm thêu cho hắn ta, bên trong còn có hương liệu quý, giúp thanh tâm định thần.

Sử thị luôn cổ vũ hắn ta đọc sách.

Hoàng thượng đương triều khuyến khích tài năng, không câu nệ xuất thân, bởi thế dù giới thương nhân vẫn chưa được coi trọng, song triều đình cũng không cấm bọn họ tham gia khoa cử.

Sử thị nói, gia tộc ta nay đã chẳng thiếu vàng bạc, nhưng vẫn thiếu địa vị, tất sẽ bị người đời khinh miệt.

Vì thế nàng ta khuyên Kim Hoa Vũ nên dốc tâm vào việc đèn sách.

Nàng ta là người giỏi khích lệ hơn cả.

Nàng ta bảo, hãy xem như nay đệ là đồng tử khai bút vỡ lòng, chuyên tâm học hành mười năm, rồi cũng có thể thi đỗ công danh.

Để hắn ta yên tâm đèn sách, Sử thị còn cẩn thận sắp xếp thư phòng cho hắn ta, tối đến còn bầu bạn cùng hắn đèn sách.

Còn về việc cửa tiệm, Sử thị nói rằng —

"Đều là người đã từng trải qua nhiều năm tháng rồi, sao có thể cần tướng công ngày ngày đích thân trông nom? Thời gian đã qua, chẳng thể quay về niên thiếu lần nữa, tướng công vẫn nên chuyên tâm đèn sách thì hơn."

Kim Hoa Vũ thực ra vốn không thích đọc sách.

Nhưng hắn ta lại thích cái cảm giác thê tử mình "một lòng một dạ" nương tựa, vì mình mà lo liệu mọi sự.

"Không, không phải, là... là cho mẫu thân của nàng. Tỷ tỷ, tỷ nghe ta nói..." Kim Hoa Vũ vội vã cất lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ta đang nghe đây." Nhị di nương vẫn lạnh nhạt như xưa.

Bàn tay nàng ta dưới gầm bàn, đặt trên đầu gối, nắm chặt vạt váy.

Chỉ có như thế, nhị di nương mới có thể đè nén xúc động muốn bật dậy mà mắng nhiếc đứa đệ đệ do chính tay mình nuôi lớn.

Thuở trước, Cố Uyển Ninh và tam di nương từng thầm nhắc nhở nàng, khuyên bảo nàng nên rèn giũa đệ đệ độc lập hơn.

Khi ấy, nhị di nương tuy miệng dạ vâng, song trong lòng lại chẳng mảy may bận tâm.

Nàng tưởng chừng mình đã dạy dỗ đệ đệ rất mực chu đáo rồi.

Đệ đệ cũng đã có thể một mình đảm đương việc trọng.

Xét về phương diện làm ăn, có lẽ đúng là như vậy.

Chỉ là nàng đã quên dạy hắn, làm sao giữ mình tránh xa những kẻ lòng dạ bất chính.

"Ngươi đã động chạm đến kim ngân trong cửa hàng rồi sao?" Giọng nhị di nương tuy không cao, nhưng câu hỏi ấy lại như một nhát chùy nặng nề giáng thẳng vào tim.

Nhát chùy ấy nện thẳng vào lòng Kim Hoa Vũ, khiến đồng tử hắn co rút, đầu lưỡi cứng lại như bị thắt nút, một lúc sau mới lắp ba lắp bắp mà đáp: "Ta... ta sẽ hoàn trả, kỳ thực ta vẫn còn ngân lượng, chỉ là... chỉ là, tỷ tỷ..."

Mèo Dịch Truyện

Hắn bỗng nhiên lại hăng hái trở lại: "Tỷ có biết không? Bên ngoài có nơi kí thác kim ngân, hiện tại đang khẩn thiết cần vốn, ta gửi bạc nén ra ngoài, mỗi tháng có một khoản lợi tức, chưa đầy một năm đã có thể sinh lợi gấp đôi rồi!"

"Vậy nên, ngươi đã đem toàn bộ kim ngân trong tay gửi ra ngoài rồi?" Nhị di nương dung nhan chẳng đổi sắc, nhưng trong lòng đã nổi cơn sóng lớn, từng đợt vỗ mạnh vào trái tim đã sớm kiệt quệ.

"Phải! Tỷ tỷ đừng lo, lúc trước ta cũng sợ là mánh khóe lừa lọc, cho nên chỉ thử gửi hai ngàn lượng trước, kết quả nửa tháng, một trăm lượng lợi tức đã thu vào tay."

"Vậy thì, ngươi phải cảm tạ người đã giúp ngươi phát đạt ấy thật chu đáo rồi."

Kim Hoa Vũ không nghe ra được ẩn ý trong lời tỷ tỷ mình, bèn có phần đắc ý mà đáp: "Cũng may là nương tử có kế sách này. Hiện ta có hơn vạn sáu ngàn lượng trong tay, mỗi tháng lời một ngàn sáu trăm lượng, chưa tới nửa năm đã có thể bù lại khoản ngân lượng tạm ứng trong cửa hàng."