Ác Độc Chủ Mẫu Dốc Sức Minh Oan Hằng Ngày

Chương 588



"Dung Dung, những gì có thể buông bỏ, thì sớm buông bỏ đi. Mỗi người đều có số mệnh riêng, ngươi nên nghĩ cho bản thân nhiều hơn. Chuyện hôm nay, ngươi cũng chớ quá bận lòng. Việc đã qua thì cứ để nó qua, chẳng cần bận tâm người khác nhìn ngươi ra sao, hay thiên hạ bình phẩm Kim gia thế nào, nhà nào mà chẳng có đôi ba chuyện làm trò cười cho thiên hạ? Rồi sẽ qua thôi. Tương lai và cuộc đời của ngươi, ấy mới là điều trọng yếu nhất."

Biết phân định việc lớn nhỏ, không phí hoài tâm lực vô ích, sống một đời an yên, tự tại mới là điều thiết yếu.

"Ta hiểu rồi, tỷ tỷ." Nhị di nương thấp giọng đáp, tay vô thức siết chặt cây trâm vàng trong tay đến cong cả hình dạng.

Bởi vì một màn vừa rồi, lại thêm Nghi Linh cũng tới, nhị di nương liền sai người sắp đặt thêm một yến bàn, để riêng cho Cố Uyển Ninh và Nghi Linh ngồi, tránh xa vị "cô ruột" khiến người ta chán ghét kia.

Việc này, e rằng không thể tùy tiện bỏ qua như thế.

Nhị di nương không rõ đệ đệ có âm thầm đưa bạc cho kẻ kia chăng, nhưng nhìn thần sắc tươi tỉnh của ả, nhị di nương đoán rằng e là đã đưa rồi. Bạc của ả, nào dễ mà lấy như vậy. Đã gây ra đại sự đến thế, Sử gia hẳn là đã hay biết. Dù thực sự không hay, thì ta cũng sẽ cho người đến nói với Sử phu nhân rằng, số bạc kia là tiền hiếu kính cho phụ nhân nọ. Đến lúc đó xem thử, với khoản bạc này, tiện phụ kia có khạc ra được không!

Vốn dĩ, bàn tiệc của Cố Uyển Ninh và Nghi Linh vốn được sắp đặt riêng. Chỉ là Nghi Linh không ưa yên tĩnh, lại cứ một mực muốn ngồi cùng mọi người. Nàng ta mong muốn được trải nghiệm không khí náo nhiệt của yến tiệc, một mình ngồi ăn thì còn chi thú vị? Bởi vậy, chẳng may thay, Cố Uyển Ninh vẫn ngồi cùng một sảnh với phụ nhân nọ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mèo Dịch Truyện

Cố Uyển Ninh đến cả hỏi họ của ả cũng chẳng bận tâm, nhưng đối phương đã sớm thăm dò được thân phận của nàng. Bởi vậy, ả ta tìm đến chủ động kiếm chuyện, muốn tìm cớ khiêu khích.

Cố Uyển Ninh đang kể cho Nghi Linh nghe món tây hồ thố ngư nàng yêu thích được làm như thế nào, chợt nghe tiếng phụ nhân kia the thé lên: "Ta còn tưởng là nhân vật lẫy lừng nào, hóa ra chỉ là một phụ nhân bị Vĩnh Xuyên Hầu từ hôn, ruồng bỏ. Nếu là ta, đã sớm xấu hổ mà nhảy xuống giếng rồi, còn mặt mũi nào vác mặt ra đường cho thiên hạ chê cười."

Cố Uyển Ninh làm như không nghe thấy. Chó cắn người, người nào lẽ nào cắn lại chó? Nghi Linh nuốt miếng cá trong miệng xuống, chớp chớp đôi mắt to mà hỏi: "Ả ta đang mắng ngươi sao?"

"Ngươi nghe nhầm rồi, dùng bữa đi." Cố Uyển Ninh sắc mặt không chút biến đổi.

Nhưng phụ nhân kia lại vẫn không ngừng miệng. Nắm tay Cố Uyển Ninh bất giác đã siết chặt. Người không cắn chó, nhưng người thì có thể ra tay đánh chó. Chỉ là đánh loại chó này, thật chẳng đáng một đồng, mà nếu ả ta lại làm ầm ĩ náo loạn, thì bản thân ta cũng bị vấy bẩn danh tiếng.

Cố Uyển Ninh không muốn tự mình ra tay giải quyết. Nàng cất giọng không lớn không nhỏ, vừa đủ để người quanh đó nghe rõ, nói với tam di nương: "... Phiền ngươi ra ngoài sai người một chuyến, nói hôm nay ta tửu lượng có hạn, chẳng thể nào chống đỡ nổi men rượu, nhờ Hầu gia đến đón."

"Được." Tam di nương gật đầu đáp, tiện tay lấy đi chén rượu trước mặt nàng vốn chưa hề đụng tới: "Hầu gia vốn đã dặn dò, bảo tỷ chớ đụng đến rượu, tỷ lại không nghe lời, làm Hầu gia phải bận tâm."

Cố Uyển Ninh tươi cười như hoa, lời nói như phô trương ân ái: "Ngươi ngàn vạn lần chớ có tiết lộ cho hắn biết, kẻo hắn lại càm ràm không ngớt."