Ác Độc Chủ Mẫu Dốc Sức Minh Oan Hằng Ngày

Chương 565



Đó là hài tử mà đại di nương bất chấp tính mạng cũng muốn sinh thành.

Hài tử này, trong mộng không hề tồn tại.

Đại di nương cảm thấy rằng nó mang một ý nghĩa phi phàm.

Tựa như chỉ cần sinh thành hài tử này, trong lòng nàng ta sẽ có nơi nương tựa, và mộng cảnh sẽ hoàn toàn khác với thực tại nghiệt ngã.

Vậy thì Tần Liệt cũng sẽ không phải bỏ mình nơi sa trường, thi cốt bọc da ngựa nữa.

Cố Uyển Ninh không thể phán xét việc ấy, nhưng nàng có thể hiểu được nỗi bất an trong lòng đại di nương.

"Ta và Hoa Anh đang nghĩ cách, nếu nàng ấy không ăn được, ít ra cũng phải làm sao để nàng ấy nhấp được chút đồ uống." Cố Uyển Ninh lo lắng nói.

Từ Vị Bắc âm thầm nghĩ, may mà đã đưa được tứ di nương – kẻ chuyên gây chuyện thị phi nhất – rời phủ rồi.

Ít ra cũng tống tiễn được một chướng ngại lớn.

Tuy không quá ồn ào, nhưng ba người còn lại này đã chiếm trọn bao nhiêu tâm tư của Cố Uyển Ninh.

Người thì mang thai, phải chăm sóc; đệ đệ kết hôn, cần giúp đỡ; lại còn một kẻ bề ngoài trầm tĩnh nhưng bụng dạ lại đầy tâm cơ, cứ quấn quýt không thôi với tam ca của nàng...

Quả không sai, đối với tam di nương xuất thân từ bên cạnh đại trưởng công chúa, Từ Vị Bắc cho rằng nàng ta thuộc loại người "tà ác ngấm sâu vào trong xương tủy".

Hắn quặn lòng hối hận!

Ban đầu chỉ vì nhất thời hồ đồ, lại nạp những kẻ phiền phức kia vào phủ.

Quả chẳng khác nào tranh sủng với chính mình.

Phàm người sống trên đời, nhân quả tuần hoàn, báo ứng nhãn tiền, sớm muộn cũng phải gánh lấy báo ứng, nay có hối cũng đã muộn màng!

Mèo Dịch Truyện

Cố Uyển Ninh lại nhắc đến việc nàng định tham dự hôn lễ.

"Ta đi cùng ngươi." Từ Vị Bắc nói: "Là ngày mười sáu, đúng chứ? Hôm đó ta không có việc gì."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ngươi thì miễn đi thôi."

"Nàng sao vậy, không muốn đi cùng ta sao?" Từ Vị Bắc hiện rõ vẻ không vui.

"Ta muốn ở bên ngươi, là muốn hai ta được riêng tư bên nhau. Nhân tình náo nhiệt, ồn ào đông đúc, lại chia thành nam tân, nữ khách, thì có thú vị gì? Hơn nữa," Cố Uyển Ninh nói: "ta không muốn người khác cứ tưởng bám được vào ngươi thì có thể kê cao gối mà ngủ. Ngươi lại bận như vậy, việc nào của ngươi mà chẳng quan trọng?"

"Hơn nữa, điều tối quan trọng chính là — ta sẽ ghen."

"Ghen?" Từ Vị Bắc chợt ngẩn người, chưa kịp phản ứng.

"Đúng vậy." Cố Uyển Ninh nói: "Tuy giữa ngươi và những người đó không hề có gì mờ ám, ta đều hiểu rõ. Nhưng trong mắt người ngoài, chẳng phải người đời sẽ cho rằng ngươi đến là để nâng đỡ cho Dung Dung đó ư? Nếu ta ghen, có gì là không phải?"

"Không đi nữa!" Từ Vị Bắc lập tức quả quyết nói: "Chỉ là... ngươi nói thật với ta một câu..."

"Hử?"

"Nàng thực sự sẽ ghen sao?"

"Sẽ!" Cố Uyển Ninh quả quyết đáp lời.

Từ Vị Bắc vui mừng khôn xiết.

Nàng rốt cuộc cũng đã khắc ghi hình bóng ta trong tim.

"... Ngày đại hôn, người người tấp nập như thế, đừng để bản thân chịu phải chút va chạm nào." Từ Vị Bắc ngẫm nghĩ, vẫn có chút lo lắng.

Chủ yếu là vì hắn, Cố Uyển Ninh giờ đây ắt cũng đang đứng giữa tâm bão thị phi.

"Không sao cả." Cố Uyển Ninh nói: "Người đông thì náo nhiệt, ta cũng không phải kẻ yếu ớt, kim quý chi nhân gì."

"Sao lại không kim quý? Ngươi quý giá hơn vạn lần bất cứ ai trên đời."

"Ngọt ngào quá đỗi!" Cố Uyển Ninh vừa cười vừa mắng.

"Không phải lời ngon tiếng ngọt." Từ Vị Bắc nói: "Hôm nay ta đã nói chuyện tình cảm của hai ta với tổ mẫu. Ban đầu không định nhắc tới, e người càng thêm khó xử với nàng; nhưng cứ nghĩ đi nghĩ lại, không nói thì không yên tâm."

Cái tâm tình vì người mình yêu mà giày vò day dứt, sợ nàng chịu thiệt, lại không biết làm sao để đối đãi với nàng cho vẹn toàn hơn, lần này Từ Vị Bắc đã thật sự thấu đáo.