Ác Độc Chủ Mẫu Dốc Sức Minh Oan Hằng Ngày

Chương 521



Từ Vị Bắc chẳng phải bậc thánh hiền, hắn khoan dung với Chu Cảnh Nguyên, là bởi Chu Cảnh Nguyên thực sự có thể xả thân vì hắn.

"Ngươi cam đoan cho hắn rằng, sau này sẽ không lầm đường lỡ bước vì nữ sắc nữa chứ?"

"Sẽ không đâu, tuyệt nhiên không còn lần thứ hai." Cao Lãm vội vàng thưa: "Nếu không, thuộc hạ xin dâng thủ cấp lên cho ngài tùy ý xử trí."

"Vậy thì bảo hắn đến tìm Biên đại phu, còn ngươi tiếp tục bảo hộ Cố phu nhân." Từ Vị Bắc nói.

Hắn nguyện lòng ban cho vị huynh đệ từng cùng ta vào sinh ra tử ấy thêm một cơ hội nữa.

Tuy rằng, nếu là trước kia, e rằng hắn sẽ chẳng làm như vậy.

Mèo Dịch Truyện

Chỉ là vì giờ đây chính hắn cũng đã hiểu thấu được chữ "tình", cảm thấy dường như nó cũng chẳng đến nỗi là tội không thể tha thứ, bởi vậy đành chờ xem kết cục ra sao.

Nếu xét từ góc độ này mà nói, Chu Cảnh Nguyên hẳn nên cảm tạ Cố Uyển Ninh.

Nhưng, Từ Vị Bắc sẽ không vì sự an nguy của Cố Uyển Ninh mà mạo hiểm.

"Vâng! Thuộc hạ thay mặt hắn tạ ơn Hầu gia, thuộc hạ lập tức cáo lui." Cao Lãm phấn khởi nói.

Cố Uyển Ninh sau khi trở về, tâm tình đã nhẹ nhõm đi không ít.

Nàng cảm thấy, nàng đã làm được rồi.

Tuy rằng Từ Vị Bắc chẳng cho nàng bất cứ lời hứa hẹn nào, nhưng nàng nhận ra rằng, hắn đã bị lời nàng khuyên nhủ làm cho lay động.

Chỉ cần vẫn còn biết rung động, như vậy là đủ.

"Ta đã nói rồi mà, chỉ cần ta muốn, vậy thì sẽ làm được." Cố Uyển Ninh nói với gương mặt rạng rỡ, trong y quán của Tam di nương.

Tam di nương tay ôm một bộ y phục tinh tươm đứng bên cạnh, hơi bất đắc dĩ nói: "Tỷ tỷ trước tiên nên thay bộ xiêm y dơ bẩn này ra đã..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Uyển Ninh vừa từ ngoài đồng ruộng trở về.

Hôm qua sau khi đến thăm Từ Vị Bắc, nàng đã muốn đến tìm Tam di nương để chia sẻ tin vui này.

Tiến triển của chuyện tình cảm, lẽ dĩ nhiên phải chia sẻ cùng khuê mật mới thêm phần thú vị!

Chỉ tiếc rằng, Tam di nương không biết đi khám bệnh ở nơi nào mất rồi.

Hôm nay, từ sáng sớm Cố Uyển Ninh đã ra đồng trông nom người tưới nước cho đám lạc, bận rộn mãi đến khi mặt trời đã ngả về tây mới trở về, sau đó không về nhà, mà liền ghé vào y quán của Tam di nương để nghỉ chân.

"Không sao, không cần thay, lát nữa về rồi tắm gội thay y phục luôn." Cố Uyển Ninh cười nói: "Ngươi nói thử xem, Hầu gia liệu có còn hối hận chăng?"

Trong lòng nàng quả thực vô cùng lo lắng.

"Kỳ thực, điều đó cũng khả dĩ lắm. Dẫu sao Hầu gia đang bị giam lỏng bên trong, hôm nay dẫu có suy nghĩ như vậy, nhưng trải qua một đêm trằn trọc, biết đâu mai lại đổi khác." Tam di nương khẽ nói.

Cố Uyển Ninh: "... Không thể nào."

Nhìn nàng chau mày, dáng vẻ hiện rõ nỗi ưu tư, Tam di nương lúc này mới cười đáp: "Ta trêu chọc tỷ thôi. Những chuyện khác e là còn có thể đổi thay, chứ đại sự trăm năm như thế, há có thể đem ra đùa bỡn? Hầu gia dẫu đang bị giam lỏng trong ngục, e rằng nội tâm lại mừng rỡ khôn nguôi. Còn tỷ thì sao, chẳng màng đến Hầu gia, lại cứ bận tâm đến đám lạc kia."

"Phận nữ nhi, điều cả đời mong cầu chính là sự nghiệp."

Tiếp đến mới là tìm một lang quân như ý.

"Ta chăm bẵm đám lạc này thật cẩn thận, thêm một tháng nữa, ngô và lạc đều sẽ được thu hoạch rồi." Cố Uyển Ninh hồ hởi nói.

"Ta nghe đồn, ngô khắp chốn đều trổ mã xum xuê. Xem ra, bước đi này của tỷ quả là sáng suốt."

"Ngươi cũng nghe nói sao? Vậy thì thật là tốt quá!" Cố Uyển Ninh hớn hở.

"Đại ca báo tin này cho ta, ta còn ngỡ huynh ấy phóng đại để dỗ ta vui lòng đấy chứ!"