Từ Vị Bắc sai ngục tốt gọi Cao Lãm đang đợi bên ngoài vào.
Hắn ở trong ngục này thật ra cũng tự tại như không hề khác gì bên ngoài.
Từ Vị Bắc từ đầu đã không cho rằng Hoàng thượng sẽ cướp đi tính mạng mình.
Bởi vì Hoàng thượng không phải kẻ ngu dốt.
Không phải vì người có lòng nhân hậu gì, mà là bởi trước khi có một danh tướng mới nổi xuất hiện, thì chẳng một ai có thể sánh bằng tầm ảnh hưởng của hắn.
Rốt cuộc thì tranh đấu nội bộ sao sánh được với việc bảo vệ giang sơn xã tắc?
"Cao Lãm, ngươi đích thân đi một chuyến, đến chỗ của Biên đại phu, xem xét nơi đó có thật sự bùng phát ôn dịch hay chăng. Nếu là giả mạo, lập tức áp giải y về đây cho ta." Từ Vị Bắc dặn dò.
Thân thể của hắn rốt cuộc đã có biến cố gì, hắn nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.
"Tuân lệnh!" Cao Lãm lãnh mệnh: "Chỉ là... nếu thuộc hạ rời đi, về phần phu nhân..."
Từ Vị Bắc từ trước đến nay vẫn sai Cao Lãm bố trí người bảo vệ Cố Uyển Ninh.
Dù Cao Lãm không đích thân đi, mọi việc cũng đều do hắn toàn quyền sắp đặt.
Từ Vị Bắc giơ tay xoa nhẹ ấn đường.
Người được chọn lần này, thật sự rất khó khăn, nhất định phải là kẻ vẹn toàn nhất.
Sự an nguy của Cố Uyển Ninh là quan trọng nhất.
Lúc này, Cao Lãm cẩn trọng mở lời: "Hầu gia, thật ra nhân thủ khả dụng cũng không hề thiếu. Có điều đây là chuyện riêng của ngài, không tiện để người ngoài nhòm ngó..."
Đây cũng là lý do khiến Từ Vị Bắc do dự.
"Ngươi đã có người thích hợp rồi?"
Chủ tớ bao năm, Từ Vị Bắc nhìn sắc mặt Cao Lãm liền đoán ra hắn muốn tiến cử một người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cao Lãm gãi đầu, cười xòa nói: "Chuyện là, Cảnh Nguyên đã hồi kinh, vì chuyện cũ nên không dám đến bái kiến ngài..."
Người hắn nhắc đến chính là Chu Cảnh Nguyên, cũng là bằng hữu thanh mai trúc mã của Từ Vị Bắc.
Chỉ vì vài hiểu lầm nhỏ nhặt, Chu Cảnh Nguyên dần trở nên xa cách với Từ Vị Bắc, rồi rời khỏi kinh thành.
Dù chuyện đã qua nhiều năm, đến giờ Từ Vị Bắc nhớ lại vẫn thấy lòng đầy ghê tởm.
Gốc rễ sự việc là do tranh giành nữ nhân.
Trước khi gặp Cố Uyển Ninh, Từ Vị Bắc luôn thấy các thiếu nữ đều có dung mạo tầm thường như nhau, tính tình cũng vô vị nhạt nhẽo, hắn chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một lần.
Ngặt nỗi Chu Cảnh Nguyên lại cho rằng hắn cố tình làm ra vẻ, cho rằng hắn muốn đoạt lấy người trong lòng mình.
Mèo Dịch Truyện
Chuyện ầm ĩ đến nỗi ấy, Từ Vị Bắc chỉ thấy nực cười, cũng lười biếng giải bày.
Càng nực cười hơn nữa là, vì sợ hắn đoạt mất, Chu Cảnh Nguyên thậm chí không mời hắn đến dự lễ đại hôn, cưới xong liền đưa thê tử rời khỏi kinh thành.
"Giờ đây y không sợ ta đoạt thê tử của y nữa rồi sao?" Từ Vị Bắc khẽ cười lạnh.
Đến cả tên tuổi của nữ nhân đó, hắn cũng chẳng còn nhớ nổi.
Cũng giống như Hoa Anh, người nữ tử kia từng hầu hạ bên cạnh đại trưởng công chúa.
Đại trưởng công chúa tuổi đã cao, ưa thích náo nhiệt, mà lại chỉ có mình Từ Vị Bắc là cháu trai thân cận, nên lúc rảnh rỗi thường chọn vài tiểu thư khuê các xuất thân từ quan gia, ngoan ngoãn hiểu chuyện ở bên cạnh.
Đối với những nữ tử đó, được hầu hạ đại trưởng công chúa vài năm, thân phận sẽ được đề cao, dễ dàng gả vào gia đình quyền quý.
Thê tử của Chu Cảnh Nguyên chính là một người trong số ấy.
Mục đích ban đầu của nàng ta chính là Từ Vị Bắc.
Từ Vị Bắc lập tức sai người đuổi nàng ta đi.
Chẳng hay nàng ta đã dùng lời lẽ ngon ngọt gì mà thuyết phục được đại trưởng công chúa, vừa khóc vừa nói là hiểu lầm, dáng vẻ lê hoa đái vũ ấy lại khiến Chu Cảnh Nguyên động lòng, rồi hai người kết thành phu phụ.