Ác Độc Chủ Mẫu Dốc Sức Minh Oan Hằng Ngày

Chương 450



Thêu thùa được một lúc thì nàng lại ngừng tay, dường như muốn nói gì đó với Cố An Khởi, nhưng cuối cùng lại thôi.

Cố An Khởi đặt bút xuống, mỉm cười hỏi: "Nàng có tâm sự gì chăng?"

"Đã quấy rầy chàng rồi sao? Chàng cứ làm việc đi, đừng để tâm đến thiếp, thiếp chỉ là rỗi rãi nên suy nghĩ vẩn vơ đôi chút thôi."

Cố An Khởi bước lại gần, vươn tay xoa bóp bờ vai cho nàng: "Có chuyện gì thì cứ nói đi, ta đứng ngồi không yên."

Trên mặt Hạ thị hiện lên nụ cười e ấp, mãn nguyện như thiếu nữ mới biết yêu.

"Cũng chẳng có gì." Nàng nắm lấy tay phu quân: "Chàng mau nghỉ ngơi đi."

Cố An Khởi ngồi sát bên nàng, kéo nàng vào lòng: "Để ta ôm lấy tiểu bảo bối của ta một cái."

Thanh âm khàn khàn, mang theo sự ham muốn và cưng chiều.

Hạ thị đỏ mặt, nhưng không giãy ra, chỉ dựa đầu vào vai chàng: "Thiếp đang nghĩ đến chuyện của Uyển Ninh. Lần trước Tiểu Tiểu gây họa, tuy Hầu gia sau đó không trách phạt gì, nhưng cũng không ghé đến nữa. Thiếp hỏi Nhị Nha, hắn ngay cả đến chỗ Uyển Ninh cũng không ghé thăm..."

Hạ thị lòng nàng lo lắng không thôi.

"Có phải vì chuyện của Tiểu Tiểu mà Hầu gia lại giận lây sang Uyển Ninh rồi chăng?"

Trên mặt Cố An Khởi khẽ thoáng nét lạnh lẽo: "Nếu Hầu gia không ngu, lẽ ra phải hiểu rõ tất cả đều do một mình Cố Tiểu Tiểu gây ra, giận lây sang Uyển Ninh thì dụng ý gì? Uyển Ninh chẳng lẽ còn lưu luyến người đó chăng?"

"Ta nào dám nói nàng lưu luyến. Chỉ là cảm thấy Hầu gia chân tình với Uyển Ninh. Mà Uyển Ninh sau này, chỉ sợ khó gặp được bậc lang quân nào tốt hơn Hầu gia..."

Điều Hạ thị lo ngại chính là nỗi lo rằng "qua thôn này rồi sẽ chẳng còn quán trọ ấy nữa."

Hầu gia thực sự là một người tốt hiếm có.

Ánh mắt Hầu gia luôn hướng về Cố Uyển Ninh.

Cho nên Hạ thị thực lòng tiếc nuối, lại mong Cố An Khởi đứng ra điều đình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố An Khởi cương quyết từ chối: "Hắn không nguyện ý, chúng ta còn không thèm nguyện ý ấy chứ! Uyển Ninh chẳng qua là không muốn gả đi thôi, nếu nàng muốn kết hôn, thì người tốt xếp hàng dài đợi cầu hôn ấy chứ!"

"Nhà chúng ta môn đăng hộ đối như vậy, tìm một chốn nương tựa cho nàng nào khó khăn gì, khó là tìm được người thực sự tốt. Uyển Ninh lại có nhãn giới cao, bậc nam nhân thường tình khó lọt vào mắt xanh của nàng. Ta vẫn còn loáng thoáng nhớ rằng, ngươi từng có ý tác hợp Phương Đình Tú với Uyển Ninh chăng?"

"Chuyện cũ đã qua rồi, Phương Đình Tú không hợp."

"À."

"Ngủ sớm đi, đừng bận tâm mấy chuyện vẩn vơ này nữa."

"Được."

Mèo Dịch Truyện

Phu thê an giấc, không nhắc thêm.

Hôm ấy, Cố Uyển Ninh từ trang viện trở về, liền sai người đánh xe tới tiệm buôn.

Việc buôn bán trong tiệm phát đạt hơn nàng hình dung rất nhiều.

Nhiều người vì hiếu kỳ mà tới, đều muốn thử một lần. Dù đã kê thêm bốn bàn, nhưng vẫn chật kín người.

Cố Uyển Ninh không hề có dáng vẻ tiểu thư, xắn tay áo, hăng hái bắt tay vào việc.

Hứa Tiếu Tiếu cười nói: "Tỷ tỷ, tỷ đừng tự tay làm nữa, muội với Hỉ Nhi là đủ rồi."

Nhị Nha lại bảo: "Các người đừng vội vã làm gì, để ta với Hỉ Nhi làm. Hai vị cô nương ngồi xuống tính toán thử xem, có nên thuê luôn cửa tiệm bên cạnh không, chúng ta nhất định sẽ đại phát tài!"

Cố Uyển Ninh và Hứa Tiếu Tiếu bật cười khúc khích.

"Tiếu Tiếu, khi nào muội định về nhà?"

Hứa Tiếu Tiếu vào kinh tìm người, nhưng vẫn bặt vô âm tín. Thế nhưng tính tình nàng ta vốn hoạt bát, lạc quan, thích nói cười, dường như chuyện không tìm thấy người ấy cũng không làm hao hụt tinh thần của nàng ta là bao.

Nhưng Cố Uyển Ninh biết rõ, trong lòng nàng ta vẫn luôn sốt ruột.

Quả nhiên, ánh mắt Hứa Tiếu Tiếu khẽ lướt qua vẻ u sầu, nhưng nỗi buồn ấy chỉ lướt qua như bóng mây.