"Uyển Ninh, ta còn có chuyện quan trọng muốn nói với muội. Muội hãy vào phòng chờ ta trước đi! Đợi ta tiễn Hầu gia xong, sẽ vào tìm muội ngay."
"Nhị ca..."
"Vào đi!" Giọng Cố An Vi bỗng cao vút, mang theo chút nghiêm nghị.
Cố Uyển Ninh liếc nhìn bốn vị di nương, rồi dẫn Nhị Nha và Trĩ Nô vào phòng bên cạnh.
"Uy thế của người quả là to lớn." Đại Trưởng công chúa chứng kiến cảnh đó, tức giận thốt lên: "Cố An Vi, trong mắt ngươi còn có bổn cung hay không?"
"Nếu Đại Trưởng công chúa vì nước vì dân, hạ thần không thể không kính phục. Nhưng nếu vì tư tâm mà đến cửa làm nhục tiểu muội của hạ thần, thì cho dù m.á.u văng ba trượng, Cố An Vi cũng tuyệt không khuất phục trước quyền thế ngút trời!" Cố An Vi chắp tay sau lưng, lời nói vang dội, chính khí lẫm liệt.
Ánh mắt Thanh Nghi công chúa nhìn chàng chan chứa nhu tình và lòng ngưỡng mộ.
Phò mã của nàng, vĩnh viễn là người tỏa sáng rực rỡ nhất trong mắt nàng.
Đại Trưởng công chúa còn muốn nói thêm, nhưng Từ Vị Bắc đã lên tiếng cắt ngang: "Tổ mẫu, nếu người cảm thấy không khỏe, để ta đưa người hồi phủ nghỉ ngơi."
"Bốn ả này, nhất định phải nghiêm trị!" Đại Trưởng công chúa trút cơn giận dữ lên bốn vị di nương.
"Chuyện trong Hầu phủ, ta tự có chừng mực. Tổ mẫu, Phò mã còn có việc riêng, chúng ta nên đi thôi."
Từ Vị Bắc liếc mắt nhìn vào nội thất, đoạn quay sang nói với bốn vị di nương: "Các ngươi cứ ở đây chờ, ta đưa Tổ mẫu về xong sẽ quay lại đón."
Tứ di nương vội vàng nói: "Hầu gia, chẳng cần đâu, thần thiếp hộ tống các tỷ muội về phủ là được rồi."
"Câm miệng!" Từ Vị Bắc lạnh giọng.
Tứ di nương xoa xoa mũi, bị Đại di nương kéo lại nên không dám thốt thêm lời nào.
Hai bà cháu Từ Vị Bắc cùng với Tạ Uẩn rốt cuộc cũng rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thanh Nghi công chúa và Cố An Vi cũng bước ra tiễn, lễ nghi như vậy không thể để người đời bắt bẻ.
Mèo Dịch Truyện
"Thật phiền phức, xui xẻo quá đỗi!" Tứ di nương hừ một tiếng khinh thường: "Cuộc vui đang tốt đẹp, đều bị bọn họ phá hỏng mất rồi."
"Sao ngươi lại to gan đến thế hả?" Cố Uyển Ninh lúc này đã từ nội thất bước ra, không nhịn được mà trách mắng: "Ta đã dặn kỹ ngươi bao nhiêu lần, tất cả coi như gió thoảng bên tai sao? Nếu Hầu gia hôm nay không kịp tới, chẳng phải các ngươi đều phải chịu thiệt thòi rồi sao?"
Cho dù là vậy, nàng vẫn lo lắng Đại Trưởng công chúa sau này sẽ tính sổ từng người trong bọn họ.
Đừng nói là tiểu thiếp của cháu trai, ngay cả cháu dâu chính thức, bà ta cũng có thể tùy ý nhào nặn theo ý mình.
"Nô tỳ chỉ là nhìn không vừa khuôn mặt giả dối của bà ta thôi. Rõ ràng là tiểu thư đã không còn màng Hầu gia nữa, vậy mà còn dắt theo tiểu thư Tạ gia đến đây phô trương thanh thế, ra vẻ cho ai xem chứ?"
Thật là có bệnh!
"Còn tiểu thư họ Tạ kia nữa." Nhị di nương chen lời: "Cũng không phải người dễ đối phó chút nào."
"Ngươi còn nói! Ngươi cũng hùa theo là sao? Ta vẫn tưởng ngươi là người sáng suốt cơ mà." Cố Uyển Ninh trừng mắt.
"Bởi vì nô tỳ không muốn có một chủ mẫu như vậy. Sau này sống trong phủ, khổ cũng là nô tỳ bọn ta phải chịu."
"Đúng đấy." Tứ di nương cũng phụ họa theo.
Đang nói chuyện rôm rả, thì đôi phu thê đi tiễn người cũng đã quay trở lại.
Cố Uyển Ninh đương nhiên phải cảm tạ nhị ca kính yêu của mình đã ra tay giúp đỡ kịp thời.
Nhưng Cố An Vi lại nói: "Tính khí Đại Trưởng công chúa cao ngạo cố chấp, đã đắc tội rồi thì đừng mong nối lại tình xưa nữa, chỉ khiến muội sau này càng thêm khổ sở mà thôi."
"Muội hiểu rồi."
Tuy lời lẽ của nhị ca nói ra rất lạnh lùng, nhưng rõ ràng là xuất phát từ lòng quan tâm chân thành.