"Ý tỷ là, tỷ không phải là cốt nhục ruột thịt của phụ mẫu, mà là muội mới đúng. Họ đã bịa ra một lời nói dối ẩn chứa thiện tâm, là vì tỷ, hy vọng muội không oán trách họ. Muội mới là đứa con duy nhất mà họ sinh ra, có phải vậy không?"
"Muội... Uyển Ninh, sao muội lại biết?!"
"Muội biết hay không biết, không quan trọng. Quan trọng là muội đã biết rồi, và muội cũng chẳng muốn phanh phui chuyện này."
"Uyển Ninh, xin lỗi... Xin lỗi muội..."
"Tỷ không cần cảm thấy có lỗi." Cố Uyển Ninh thản nhiên nói: "Người làm chuyện xấu là sinh mẫu của tỷ, không phải tỷ. Oan có kẻ khởi, nợ có người chủ, ta đối với quá khứ, tâm tư đã nguôi ngoai. Song..."
Nàng nhìn Cố Uyển Thanh đang rưng rưng nước mắt: "Nếu sau này tỷ khiến ta vướng vào vòng xoáy thị phi, ta e rằng sẽ chẳng thể làm ngơ."
Cố Uyển Thanh im lặng.
"Cố gia có thể dung chứa hai nữ nhi." Cố Uyển Ninh nói tiếp: "Chúng ta đều là con gái của Cố gia. Tương lai danh dự hay nhục nhã của ta, đều sẽ gắn liền với phụ thân, huynh trưởng và tỷ tỷ. Ta kỳ thật cũng không mong được tỷ chiếu cố bao nhiêu, nhưng không muốn phải vì tỷ mà gánh chịu hậu quả, ta chỉ e là bản thân cũng không đủ năng lực làm việc ấy."
Buông bỏ cố chấp xưa, hướng tới tương lai đi!
Tỉnh lại khỏi mớ cảm xúc si tình ấy đi!
Chớ để bản thân bị thứ gọi là tình ái thao túng.
Nếu thứ tình cảm ấy xứng danh tình yêu, e rằng nhân gian sẽ chẳng còn mảy may phân biệt được vàng ngọc hay đá sỏi!
"Lau nước mắt đi." Cố Uyển Ninh đẩy chiếc khăn tay của mình qua: "Nếu không lát nữa người trong nhà lại lầm tưởng ta ức h.i.ế.p tỷ. Ta vẫn còn chút cố chấp, e rằng từ nay sẽ chẳng còn đặt chân đến nơi này nữa đâu."
Cố Uyển Thanh lại nói: "Tỷ sẽ không. Bề ngoài tỷ cương trực, song tấm lòng lại mềm mỏng, muội vẫn luôn biết mà. Trước kia tỷ nói không công bằng, nói hận muội, nhưng chưa từng làm tổn thương muội."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ là khi xưa, nàng ta cũng không hiểu.
Chỉ khi đã xuất giá làm thê, trải qua sóng gió phong ba, thực sự bị tổn thương, mới biết cái gì gọi là đau tận tim gan.
Mà người nàng ta có thể dựa vào, chỉ có người nhà.
Mèo Dịch Truyện
"Uyển Thanh, Uyển Thanh, muội có ở đó không?" Cố An Phóng ở bên ngoài gọi.
"Thấy chưa, người chẳng an lòng đã đến rồi kìa."
Trong số người Cố gia, Cố An Phóng là người không che giấu lòng thiên vị đối với Cố Uyển Thanh nhất.
Tình cảm huynh muội bọn họ vốn thân thiết từ lâu.
Cố An Phóng từng muốn gia nhập Kim Ngô Vệ, phụ thân và huynh trưởng đều không đồng ý, cho rằng đó là nơi tụ tập của bọn công tử phong lưu.
Chính là Cố Uyển Thanh đã cầu xin Tần Vương, giúp hắn ta sắp xếp vào đó.
Khi ấy, là lúc bọn họ tình sâu nghĩa nặng nhất...
Cố An Phóng cảm thấy người muội muội sau khi hồi môn trở về, trở nên ương ngạnh bất cận nhân tình, lúc nào cũng gây khó dễ cho Cố Uyển Thanh.
Mà người nhà lại làm lành chiếu lệ, không chịu đứng ra bênh vực Cố Uyển Thanh, vì thế hắn ta càng muốn đối xử tốt với muội muội mình.
"Đi đi." Cố Uyển Ninh nói: "Ta không ưa nơi náo nhiệt, nằm một lát rồi sẽ sang sau. Ngân lượng tỷ cầm lấy, ta không thiếu tiền. Sau này ta sẽ sai người mang thêm một túi ngô rang đến cho An ca nhi nếm thử, coi như chút tâm ý của một người dì."
"Tâm ý của muội, ta thay An ca nhi nhận vậy. Nhưng đồ ăn thì thôi, dễ rước lấy thị phi."
Cố Uyển Thanh đứng dậy: "Ta sau này sẽ tự chấn chỉnh lại bản thân, nguyện cố gắng... không để muội thất vọng."