Nhưng hắn – một Vĩnh Xuyên Hầu vinh hiển đường đường, sao có thể làm hành vi hèn hạ ăn trộm cắp vặt như vậy? Từ Vị Bắc thật sự còn biết giấu mặt vào đâu. Thế nhưng nhìn rương ngân lượng kia, hắn lại cứ thấy như đang nhìn vào kẻ đang dụ dỗ Cố Uyển Ninh rời bỏ mình, hận không thể đập nát nó.
Kẻ hầu người hạ trong phủ đông đúc đến thế, liệu có tên nào không sạch tay không? Từ Vị Bắc để tránh bản thân dấy lên tà niệm, đành khép tủ lại, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về số ngân lượng ấy. Trộm cắp đúng là hành vi hèn hạ, nhưng có lẽ, hắn có thể nghĩ cách khéo léo khiến nàng tiêu tán hết số ngân lượng kia chăng?
Nên liệu bề ra sao? Cố Uyển Ninh vốn bản tính hà tiện, lại là kẻ biết giữ của, chuyện thường tình cũng khó lòng khiến nàng động đến một đồng ngân lượng. Cũng tự trách mình trước kia quá đỗi hào phóng, buông lỏng việc chi tiêu công quỹ của phủ cho nàng.
Về sau có lẽ ta nên tự mình quản lý công quỹ của Hầu phủ? Nhưng như vậy liệu có khiến Cố Uyển Ninh nảy sinh bất mãn, khiến nàng càng thêm xa cách? Hay là, ta dứt khoát thẳng thừng cáo bệnh hết sạch ngân lượng, vừa hạn chế chi cấp cho Cố Uyển Ninh, vừa có cớ để nàng tiêu tán hết số ngân lượng trong tay?
Mèo Dịch Truyện
Từ Vị Bắc cảm thấy kế sách này quả thực không tồi. Hắn trầm ngâm suy tính hồi lâu, bèn phái người triệu kiến Tam di nương. Tam di nương nghe tin Từ Vị Bắc triệu kiến, lòng dạ bất an, mãi một lúc lâu sau mới dám vâng lời.
Nàng ta vận y phục bằng vải thô màu xanh sẫm, càng làm nổi bật làn da ngăm đen chưa hồi phục, chẳng hề điểm xuyết bất kỳ món trang sức nào, dáng vẻ hệt như vừa từ ruộng đồng trở về, còn vương vãi lấm lem bùn đất. Từ Vị Bắc đợi nàng ta đã lâu, còn ngỡ nàng đang điểm trang lộng lẫy, nào ngờ lại vừa từ ruộng đồng trở về ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ngươi từng chẩn trị cho chân Cố lão phu nhân, mấy ngày gần đây còn thường xuyên đến khám lại chăng?" Từ Vị Bắc hắn bèn hỏi thẳng. Tam di nương không ngờ hắn lại hỏi việc này, có chút do dự rồi gật đầu.
Vừa bước vào cửa, phát hiện trong phòng chỉ độc một mình Hầu gia, nàng ta chẳng dám tiến vào thêm bước nào, gót sen như đóng đinh nơi ngưỡng cửa, dáng vẻ như chỉ chực quay đầu bỏ chạy trối chết, gương mặt lộ rõ vẻ rụt rè vô cùng. Từ Vị Bắc cũng chẳng buồn để mắt tới sự cảnh giác đề phòng của nàng.
Ngay cả Cố Uyển Ninh hắn còn chưa thể nhìn thấu, làm gì còn tâm tình để suy xét lòng dạ của những nữ nhân khác? "Tình hình thế nào?" "Mọi chuyện vẫn ổn thỏa." "Không cần sử dụng đến những vị dược liệu trân quý chăng?" Từ Vị Bắc hỏi.
"Nô tỳ bất tài." Tam di nương đáp: "Phu nhân có căn dặn hoàn cảnh Cố gia còn khó khăn, cố gắng tìm dùng những vị thuốc rẻ mà công hiệu, thật sự nếu có thứ bắt buộc phải dùng thì lại hồi bẩm người. Nhưng nô tỳ trộm nghĩ, e là chẳng có vị thuốc nào nhất định phải dùng đến mức ấy..." "Sao lại không có được?" Từ Vị Bắc nói: "Đắt xắt ra miếng, tiền nào của nấy!"
"Vậy ý của Hầu gia là muốn..." Tam di nương ngập ngừng hỏi. Nàng ta chẳng rõ mục đích Từ Vị Bắc đơn độc triệu kiến mình vì chuyện gì, chỉ thấy lòng dạ đầy ắp bất an và ý tứ kháng cự. "Đã là để cho phu nhân Thủ phụ dùng thì tất nhiên phải dùng thứ thượng hạng nhất. Đó là sinh mẫu của phu nhân, nào có chuyện không dùng nổi?"
"Dạ, Hầu gia." Tam di nương cúi mình đáp lời. "Ngươi trở về thì đổi phương thuốc, nếu thiếu thốn ngân lượng, cứ trực tiếp thỉnh cầu phu nhân." Tam di nương theo bản năng ngỡ rằng Hầu gia định ban phát ngân lượng, liền cẩn trọng đáp: "Kỳ thực phu nhân có dặn, cố gắng không dùng ngân lượng trong công quỹ. Cố Thủ phụ vốn là người thanh liêm chính trực, tuyệt không hoan hỷ những chuyện như vậy..."
"Phu nhân nói chí phải!" Từ Vị Bắc đối với cuộc nói chuyện này hài lòng khôn xiết: "Không thể vì chút đỉnh bạc lẻ mà làm hoen ố danh tiếng thanh bạch một đời của Cố Thủ phụ. Phu nhân vốn dĩ có ngân lượng, ngươi cứ để nàng tự mình chi trả. Sau này, ta sẽ tự có kế sách bù đắp lại cho nàng, chỉ là chuyện này, ngươi chớ có nhắc đến với phu nhân, e rằng nàng sẽ suy nghĩ không ngớt."