Ác Độc Chủ Mẫu Dốc Sức Minh Oan Hằng Ngày

Chương 180



Cố Uyển Ninh: Không, ta rất để ý đấy, bởi vì ta vẫn còn một chút lý trí.

"Hầu gia thật sự mua tặng ta sao?"

Nàng có chút khó tin hỏi lại.

Ta... nào xứng được ư?

Một con lạc đà alpaca trị giá năm vạn lượng bạc!

Ta thà rằng nhận bạc! Cho dù chỉ một nửa số bạc cũng thỏa lòng!

"Đúng vậy, Hầu gia nói đây là vật hiếm có, mua về để phu nhân tiêu sầu giải muộn."

Cao Lãm cười đến nhăn cả mặt: "Chỉ cần phu nhân cười, Hầu gia liền thấy đáng giá."

Hừ, một nụ cười của ta mà đáng giá vạn kim ư? Sao ngươi không trực tiếp đưa bạc cho ta, ta cười cho thỏa thích? Nếu đã vậy, ta không cười đến khi ngươi phá sản, thì ta đâu còn là người họ Cố!

Trong lòng Cố Uyển Ninh ầm ĩ nguyền rủa, ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản: "Vậy thì, xin thay ta tạ ơn Hầu gia đã ban tặng."

Nàng không thể nhận, đợi sau khi hòa ly, sẽ đem vật quý giá năm vạn lượng này lưu lại Hầu phủ.

Cao Lãm: Luôn cảm thấy phu nhân dường như chẳng vui vẻ là bao...

Không sao, chẳng tiện nói ra.

Dù sao phu nhân không biểu lộ thái độ bất mãn, vậy thì cứ xem như là vô cùng vui mừng đi.

Dù sao chủ ý này không phải do hắn đề ra, nhưng Hầu gia cứ đổ vấy hết lên đầu hắn, cũng chẳng còn cách nào tranh biện.

Cố Uyển Ninh nhìn ra bên ngoài, thấy đám đông hiếu kỳ vây quanh, ngượng ngùng đến nỗi chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống đất, vội vàng vẫy tay: "Thôi thôi, giải tán đi, đóng cửa lại."

Nàng thật sự sợ rằng chẳng mấy chốc, toàn kinh thành sẽ đồn đãi rằng:

Hầu gia nổi điên, bỏ năm vạn lượng bạc mua một con ngựa cỏ bùn.

Hầu phu nhân cũng hóa điên theo, còn ra nghênh đón như nghênh đón thần linh.

Hai kẻ điên, một nam một nữ, trở thành giai thoại cười đùa của thiên hạ sau mỗi bữa cơm chiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Phu nhân, thật sự tốn năm vạn lượng sao?"

Nhị Nha nhìn con lạc đà alpaca, ngơ ngẩn hỏi.

Tiêu chuẩn đo lường tiền bạc của đám nhà giàu, quả là khác xa người thường rồi.

Chỉ riêng con lạc đà alpaca này, mười lượng bạc thôi, Nhị Nha còn phải đắn đo cân nhắc.

Mười lượng đủ mua sáu bảy con dê béo tốt rồi!

"Ta không biết."

Cố Uyển Ninh cũng cạn cả lời để nói, nhìn sang các vị di nương: "Trong số các ngươi, ai nguyện ý giúp ta chăm sóc nó đây?"

Nuôi hài tử còn chẳng nên thân, nuôi súc vật thì làm sao mà xong!

"Phu nhân, đây là tấm lòng của Hầu gia dành cho người, người không tiện đem tặng lại cho kẻ khác." Đại di nương nhẹ giọng nhắc nhở.

Những người khác cũng gật đầu đồng tình.

Cố Uyển Ninh ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy quả thật đúng là như vậy, nhất là với tâm tính hẹp hòi của Từ Vị Bắc, không chừng về sau hắn lại lôi chuyện này ra làm cớ để không chịu hòa ly. Dù sao, hắn đã nói gì thì nhất định là như vậy. Cố gắng đừng chọc giận hắn ta, trước khi rời đi, hãy giữ mối quan hệ ôn hòa, như vậy đối với ai cũng đều tốt đẹp.

"Vậy thì... Nhị Nha, trước hết đem nó về chính viện, cho người dựng cho nó một cái lều riêng. Đúng rồi, nhất định phải dùng dây buộc chặt lại, ngàn vạn lần không được để nó tàn phá ruộng ngô của ta, rõ chưa?"

Ruộng ngô của ta vô cùng quý giá đấy!

Nếu con lạc đà alpaca này dám gặm ngô của ta, ta nhất định sẽ liều c.h.ế.t với Từ Vị Bắc!

Kẻ này lúc này tặng lạc đà, e rằng là đang có tâm tư khác chăng.

"Vâng." Nhị Nha vâng lời đáp: "Phu nhân, vật quý giá đến thế, phải cho nó ăn cái gì đây?"

Cảm giác như không cho nó ăn mấy loại lương thực quý báu, thì thật uổng phí thân phận cao quý này.

"Ăn cỏ, ăn rau." Cố Uyển Ninh ung dung đáp: "Đáng tiếc chỉ có một con. Nếu là một đôi, không chừng có thể nhân giống rồi mang bán kiếm bạc."

Mèo Dịch Truyện

Kẻ ngốc nghếch lắm tiền không chỉ có một mình Từ Vị Bắc.

Nói tóm lại, nàng căn dặn đi căn dặn lại, phải trông coi cẩn mật, tuyệt đối không được để nó phá hoại ruộng ngô. Bởi lẽ, ấy nào chỉ là ngô, mà chính là sinh mệnh của Cố Uyển Ninh vậy.