Từ Vị Bắc không thể chần chừ thêm khắc nào, lập tức sải bước ra ngoài, tự tay tháo dây cương, xoay người lên ngựa, thúc ngựa phi nước đại tựa cơn gió lốc về hướng hoàng cung.
Thái giám truyền chỉ: "..."
Cao Lãm luống cuống kêu lớn: "Hầu gia, Hầu gia, ngài chậm một chút, đợi thuộc hạ với!"
Nhưng hắn làm sao theo kịp y!
Từ Vị Bắc được diện thánh tại Ngự thư phòng.
Cố Viễn Thạch ngồi bên dưới, sắc mặt đoan chính, lưng thẳng như tùng, lễ nghi chỉnh tề.
Thấy Từ Vị Bắc bước vào, Cố Viễn Thạch lập tức đứng dậy, chắp tay hành lễ với Hoàng thượng, cung kính thưa: "Hoàng thượng, Hầu gia đã tới, chuyện hòa ly, xin người làm chủ cho vi thần."
Hay lắm, thật hay!
Bàn tay trong tay áo của Từ Vị Bắc đã siết chặt thành nắm đấm.
Hôm qua hắn đã nói gì với lão tặc Cố? Chẳng lẽ lão ta không hiểu ngôn ngữ nhân gian hay sao?
Nếu đã thế, đừng trách hắn ra tay vô tình!
Nếu thật sự làm loạn lên, hắn sẽ xông vào Cố gia mà đập phá tan hoang!
Cùng lắm, cả nhà đều chẳng yên ổn!
Nhưng trước mặt Hoàng thượng, Từ Vị Bắc tuyệt đối không chút biểu lộ cảm xúc, chỉ lặng lẽ quỳ xuống hành lễ.
Hoàng thượng vẫn tươi cười hòa nhã như thường: "Đứng lên, đứng lên đi. Chuyện nhỏ nhặt ấy mà. Chỉ là ngươi đó, khiến nhạc phụ đại nhân của ngươi tức giận không thôi. Cha mẹ ngươi mất sớm, đại cô mẫu lại quá mực cưng chiều ngươi, chẳng màng lễ giáo khuôn phép, xét khắp thiên hạ, có kẻ rể hiền nào lại hành xử ngang ngược như ngươi chăng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vi thần cũng chưa từng thấy có nhạc phụ nào ngày ngày dâng tấu hặc con rể." Sắc mặt Từ Vị Bắc đen sạm, khó coi như đáy giếng cạn, vừa toát lên sự chán ghét vừa cứng nhắc đến cùng cực.
Hoàng thượng bật cười lớn hơn: "Chỉ là yêu sâu, trách nặng thôi. Cố Thủ phụ, chung quy cũng là muốn ngươi hướng thiện hơn."
Từ Vị Bắc trầm mặc, không đáp lời.
Hoàng thượng thấy vậy, liền có ý hòa giải, quay sang nói với Cố Viễn Thạch: "Ái khanh à, tục ngữ có câu: Thà phá mười ngôi miếu còn hơn chia cắt một cuộc hôn nhân. Trẫm không phải lo chuyện hòa ly sẽ làm tổn hại thể diện của hoàng thất, mà chỉ là, cảm thấy vô cùng tiếc nuối cho một mối duyên."
Cố Viễn Thạch nói: "Hoàng thượng ban ân che chở cho tiểu nữ nhà vi thần, vi thần cảm kích khôn xiết. Thế nhưng tiểu nữ ngu dốt thô lậu, nhiều lần khiến Hầu gia không vui. Chi bằng đôi bên khoan dung chia biệt, mỗi người tự tìm lấy niềm vui. Thê tử thần thân thể suy nhược, tiểu nữ cũng nhân cơ hội này có thể về nhà phụng dưỡng."
"Há chẳng lẽ Cố gia các ngươi giờ khánh kiệt đến nỗi không còn đủ tiền mua nổi một nha hoàn hầu hạ, mà phải dứt tình phu thê chúng ta?"
Từ Vị Bắc cười lạnh một tiếng, rồi lại một tiếng đầy khinh bỉ, nói: "Chẳng lẽ Cố Thủ phụ chưa từng nghe qua câu "nước đổ khó hốt" là gì sao?"
"Ngươi dám dùng lời lẽ như vậy với nhạc phụ mình ư!"
Mèo Dịch Truyện
Hoàng thượng giả bộ không vui, nói: "Ngươi mà còn vô lễ như vậy, trẫm sẽ thay đại cô mẫu và phụ thân ngươi giáo huấn ngươi!"
Từ Vị Bắc lập tức quỳ xuống, cúi đầu nhìn gạch vàng trên đất, thưa: "Hoàng thượng, vi thần cùng thê tử tình cảm sâu đậm, xin Hoàng thượng minh giám."
Chính là lão tặc Cố kia, lão bất tử này, một mực muốn chia rẽ phu thê bọn ta!
Chớ nói Cố Viễn Thạch, ngay cả Hoàng thượng nghe lời ấy cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc tột độ: "Tình cảm sâu đậm?"
Đứa trẻ này chẳng lẽ chỉ biết xông pha chiến trận, chưa từng đọc sách, lại lạm dụng ngôn từ đến mức ấy sao.
Ngay cả Hoàng thượng cũng biết hắn và Cố Uyển Ninh không hòa thuận.
"Đúng vậy." Từ Vị Bắc nói: "Vi thần cùng Cố Thủ phụ bất đồng chính kiến, nhìn nhau chỉ thấy chán ghét. Hoàng thượng cũng biết vi thần tính tình nóng nảy, không chút che giấu cảm xúc; nếu không phải vì thê tử, vi thần há có thể đến Cố gia chúc thọ cho Cố Thủ phụ?"