Từ Vị Bắc theo sau cũng tiến vào trong phòng, giọng nói lạnh lẽo như sương giá mùa đông: "Ngươi tìm phu nhân e cũng uổng công. Ta mới chính là chủ nhân Hầu phủ này, ta đã định đoạt điều gì, ngươi ắt phải tuân theo!"
Đại di nương lệ tuôn đầy mặt, tóc tai rối bời, xiêm y cũng nhăn nhúm xộc xệch, khuôn n.g.ự.c đầy đặn vẫn không ngừng phập phồng run rẩy, khiến lòng Cố Uyển Ninh cũng khẽ lay động theo.
— Dung nhan Đại di nương quả thực là tuyệt sắc, đến độ khi nàng an tọa nơi bàn ăn, đôi gò bồng đảo như muốn chạm vào mặt bàn trước tiên...
Chẳng lẽ hôm nay Từ Vị Bắc định làm kẻ cầm thú, ép nàng ta tuân theo ý mình chăng?
Không, không phải vậy.
Đại di nương là người chủ động chờ Từ Vị Bắc ở Nhị môn, là muốn bàn bạc chuyện con nhỏ với y.
Chẳng lẽ Từ Vị Bắc đã ngộ nhận ý tứ của nàng?
Hay là y cự tuyệt giao đứa nhỏ cho Đại di nương nuôi dưỡng?
Theo lý thì, chỉ cần nói một lời là được, hà cớ gì phải gây ra chuyện rối ren đến nhường này...
"Phu nhân, phu nhân, nô tì không muốn xuất giá, nô tì chỉ nguyện ở lại Hầu phủ hầu hạ người. Cầu xin người, hãy giúp nô tì thỉnh cầu Hầu gia, để nô tì được lưu lại..."
Cố Uyển Ninh sững sờ: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai đã định đoạt ngươi phải xuất giá?"
Chẳng phải đang bàn chuyện quyền nuôi dưỡng hài tử sao?
Sao lại chuyển sang đề tài này rồi cơ chứ??
"Nô tì không muốn kết hôn, nô tì quyết không kết hôn..."
"Không lấy cũng phải lấy!" Từ Vị Bắc nghiến răng, từng chữ thốt ra đầy sắt lạnh.
"Vậy thì nô tì thà c.h.ế.t còn hơn là tuân theo!"
Đại di nương vừa dứt lời đã vùng dậy, định lao đầu vào bức tường gạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Uyển Ninh phản ứng mau lẹ, lập tức ôm chặt lấy vòng eo nàng.
Khi hai thân thể chạm vào nhau, nàng ôm trọn Đại di nương vào lòng, cảm nhận rõ ràng sự mềm mại đầy đặn nơi bộ n.g.ự.c đối phương.
Dù cho thời khắc này thật chẳng thích hợp để suy tư vẩn vơ, nhưng chính nàng cũng tự thấy mình có phần không đúng mực. Ấy vậy mà, nàng bỗng dưng thấu hiểu vì sao nam nhân lại luôn si mê thân thể nữ nhân đến vậy.
Chủ yếu là, một bên hai lạng, một bên hai cân, quả thật cách biệt một trời một vực.
"Chuyện gì lại không thể thong thả nói rõ, không thể giải quyết cho ổn thỏa, cớ sao lại phải sống c.h.ế.t tìm đường cùng?" Cố Uyển Ninh không nhịn được khẽ vỗ một cái vào lưng nàng, buộc nàng an tọa xuống ghế, tay vẫn ôm chặt lấy nàng, lòng còn vương nỗi kinh hãi chưa tan.
Đại di nương ôm lấy eo nàng, òa khóc nức nở không thôi: "Phu nhân, xin người giúp nô tì khẩn cầu Hầu gia, nô tì không muốn kết duyên, thật sự không muốn chút nào..."
Nàng ta sợ hãi tột độ, toàn thân đều run rẩy như cành liễu trước gió.
Cố Uyển Ninh biết trong thời khắc này hỏi han điều gì cũng vô ích, bèn ném ánh mắt dò hỏi về phía Từ Vị Bắc.
Từ Vị Bắc ngồi xuống đối diện, cất giọng lạnh lùng nói: "Nàng ta quả thực không biết tốt xấu. Ta đã tìm cho nàng một bậc nam tử tử tế, vậy mà nàng vẫn còn chối từ."
Lại còn dùng sống c.h.ế.t ra uy h.i.ế.p người khác, thật là khó bề thấu hiểu.
"Ngươi muốn tìm cái c.h.ế.t thì cứ mặc sức đi, xem thử Tần Liệt có tìm được kẻ nào hơn ngươi chăng."
"Tần Liệt rốt cuộc là kẻ nào?" Cố Uyển Ninh khẽ nhíu đôi mày liễu: "Hơn nữa, dù là bậc nhân vật nào đi nữa, cho dù có là Ngọc Hoàng Đại Đế chăng, duyên phận nam nữ chẳng phải cũng cần hai bên tình nguyện sao? Hầu gia cớ sao lại cường ép Đại di nương?"
Nếu quả thực là bậc lang quân tốt, chi bằng thử hỏi ý mấy vị di nương khác trong phủ.
Như Nhị di nương chẳng hạn, xem thử nàng ta có ưng ý không.
Nếu đối phương thực sự là kẻ có quyền thế, lại dễ bề khống chế, thì chẳng cần ai ép buộc, Nhị di nương ắt sẽ vui vẻ chấp thuận.
Mèo Dịch Truyện
E rằng không ai mưu tính giỏi bằng nàng.
Nếu Nhị di nương không được, còn có Tứ di nương, cũng đã mười sáu tuổi xanh rồi, biết đâu sư huynh của nàng còn mong nàng gả cho bậc hiền phu.