A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình
“Phụt!”
Năm ngón tay của Yêm Yêm hóa thành trảo xuyên thẳng vào vai phải của Cố Trạch Lạc.
Móng tay sắc nhọn đ.â.m nát xương nó.
Nó phát ra tiếng kêu thảm thiết, mặt hiện rõ vẻ đau đớn.
Yêm Yêm rút tay ra, m.á.u tươi phun trào.
Cố Trạch Lạc ôm bờ vai đau nhức ngã lăn ra đất, sắc mặt tái nhợt.
Còn chưa kịp phản ứng lại, Cố Vong Ưu ở sau nó hung hăng đá một cước.
Cố Trạch Lạc bị đá lăn đến ngay trước chân Yêm Yêm.
Chưa kịp bò dậy, nó liền nghe thấy giọng nói của Cố Vong Ưu:
“Yêm nhi, ngươi muốn ăn thì ăn Tiểu Lạc đi, nó chỉ là một tiểu hài tử, da mịn thịt non, nhất định ngon hơn ta nhiều.”
Nghe những lời này, Cố Trạch Lạc quên luôn cả vết thương trên vai, khó tin quay đầu nhìn Cố Vong Ưu:
“Phụ thân?”
Cố Vong Ưu căn bản không thèm liếc nó lấy một cái.
Gương mặt không còn chút phong khinh vân đạm như trước, thay vào đó là vẻ mặt nịnh hót:
“Yêm nhi, ngươi muốn ăn thì ăn Tiểu Lạc đi, đừng ăn ta.
Nghĩ đến tình cảm giữa chúng ta, nghĩ đến tình yêu của ta dành cho ngươi…”
“Bốp!”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Yêm Yêm tát một cái giữa không trung, cả người bị hất văng ra xa.
Yêm Yêm tràn đầy khinh miệt nhìn Cố Vong Ưu:
“Phì, lão nương ta nhịn ngươi đã lâu rồi.
Nhân tộc các ngươi không phải có câu ‘hổ dữ không ăn thịt con’ sao?
Ngươi ngay cả cầm thú cũng không bằng.”
Nói đến đây, mặt Yêm Yêm hiện chút nghi hoặc:
“Lý Kinh Tuyết thực lực không tồi, con mắt thế nào lại nhìn trúng cái loại rác rưởi như ngươi?
Bất quá cũng đúng, nếu tâm ngươi không đen bẩn như thế, ta cũng không câu dẫn được ngươi.”
Nàng ta không nhịn được thở dài:
“Kiếm tu của Kiếm Tông thật đáng ghét!
Nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt với bọn chúng...
Một đám trong mắt chỉ có mỗi thanh kiếm của mình, thật đáng giận!”
Yêm Yêm siết chặt nắm đấm, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Cố Vong Ưu.
Khóe miệng nhếch lên để lộ hai hàm răng trắng bóng, miệng cười rộng đến tận mang tai.
Không còn nửa phần dáng vẻ yếu đuối dịu dàng thường ngày.
Nàng ta từng bước áp sát Cố Vong Ưu, gương mặt hắn sưng vù hơn nửa, cười nói:
“Ngươi yên tâm, nể tình xưa cũ, ta sẽ không để ngươi cảm thấy đau đớn đâu, ta đảm bảo một ngụm nuốt trọn ngươi.”
Cố Vong Ưu hoảng sợ nhìn Yêm Yêm đang tiến lại gần, vội vã bò đi.
Hai chân đã mềm nhũn, chỉ có thể lê lết:
“Đừng đến đây, đừng đến đây.”
Yêm Yêm vươn chiếc lưỡi dài ve vẩy, trên mặt mang vẻ khoái trá:
“Sợ hãi đi, ngươi càng sợ hãi thì sẽ càng thêm mỹ vị.”
Cố Vong Ưu bò mãi bò mãi, hắn cảm thấy bản thân đã bò rất nhanh.
Nhưng Yêm Yêm như quỷ mị, chớp mắt đã đến ngay bên cạnh, một cước đá hắn ngã nhào xuống đất.
Hắc khí từ người Yêm Yêm trào ra, như có sinh mệnh quấn chặt lấy Cố Vong Ưu.
Hắn liều mạng giãy giụa, nhưng hắc khí càng siết chặt.
Cuối cùng trói hắn thành một cái “bánh chưng” treo lơ lửng trước mặt Yêm Yêm.
Móng tay dài của Yêm Yêm đặt lên n.g.ự.c hắn, dưới ánh mắt kinh hoảng của Cố Vong Ưu:
“Quả tim này đập nhanh thật, nhất định là rất ngon.”
Nói xong, bàn tay nàng ta mạnh mẽ đ.â.m vào, móng tay sắc nhọn xuyên thủng lồng n.g.ự.c hắn.
Cố Vong Ưu lại hét thảm: “Aaaaaaa!”
“Vút!”
Một luồng hàn quang lóe lên, xoẹt ngang mắt Yêm Yêm.
“Aaaaaaaaaaaa!”
Bàn tay nàng ta bị c.h.é.m đứt, tiếng thét thảm thiết vang vọng.
Yêm Yêm ôm lấy cánh tay cụt, cảnh giác nhảy lui ra xa, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Trên không, Cư Chính An, Lý Kinh Tuyết cùng năm người khác lơ lửng.
Đồng tử Yêm Yêm co rút, thấy cảnh này, sao có thể không hiểu mình đã trúng kế.
Chấp Kiếm trưởng lão một tay cầm kiếm, gió thổi làm vạt áo tung bay.
Trên gương mặt xinh đẹp kia không có chút biểu cảm, mắt đen như mực không lộ ra bao nhiêu cảm xúc.
Thanh kiếm trong tay bà chậm rãi giơ lên.
Chỉ trong thoáng chốc, Yêm Yêm không còn nghe thấy âm thanh nào, thế giới như chìm vào c.h.ế.t lặng.
Vô tận sợ hãi từ sâu thẳm nội tâm dâng lên, đầu óc nàng ta điên cuồng gào thét:
Chạy, phải chạy.
Thế nhưng, ngay cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhích.
“Ầm ầm!”
Thanh kiếm trong tay Chấp Kiếm trưởng lão bổ xuống, khí thế như cầu vồng xé rách bầu trời.
“Ầm ầm!”
Kiếm khí trực tiếp đánh trúng Yêm Yêm.
Nàng ta không kịp hét lên một tiếng đã hóa thành tro bụi trong làn kiếm quang.
Một vết kiếm khổng lồ hằn xuống mặt đất, nơi đi qua chỉ còn lại đất vàng khô cằn.
Cư Chính An vuốt râu, nhìn vết kiếm dài trên mặt đất, chau mày quay sang Chấp Kiếm trưởng lão:
“Nguyệt Minh, ngươi ra tay thì ra tay, để lại cho nàng ta một hơi thở chứ.”
Chấp Pháp trưởng lão gật đầu tán thành:
“Đúng vậy, bây giờ ngay cả cặn bã cũng không còn, vở kịch chúng ta dựng trước đó đều uổng phí.”
Chấp Kiếm trưởng lão thu kiếm về vỏ, sắc mặt không gợn sóng:
“Cho dù người kia là ác nhân, ta cũng không thể nhìn ma tộc g.i.ế.c người ngay trước mắt.”
Chấp Pháp trưởng lão bất đắc dĩ thở dài.
Cư Chính An:
“Ta không nói không cho ngươi ra tay, nhưng phải để lại một hơi chứ.”
Chấp Kiếm trưởng lão trầm mặc một thoáng rồi nói:
“Lần sau sẽ để lại một hơi.”
Cư Chính An: “……”
Động tác vuốt râu khựng lại, hắn chú ý đến trọng điểm trong lời bà.
Còn có lần sau?
Chấp Pháp trưởng lão liền nói:
“Tông chủ, thôi đi, người đã c.h.ế.t rồi, người nói thêm cũng vô ích.”
Chấp Kiếm trưởng lão gật đầu tán đồng.
Cư Chính An: “……”
Chấp Kiếm trưởng lão không để ý đến tông chủ nhà mình nữa, xoay sang Lý Kinh Tuyết đang đứng sau lưng:
“Ta đưa ngươi xuống?”
Đứng trên hồ lô của Cư Chính An, Lý Kinh Tuyết gật đầu:
“Phiền sư thúc.”
Chấp Kiếm trưởng lão ôm eo nàng hạ xuống mặt đất.
Đáp xuống cạnh Cố Trạch Lạc đang hôn mê bất tỉnh vì chấn động kiếm khí.
Lý Kinh Tuyết đứng vững, ánh mắt rơi trên khuôn mặt tái nhợt của Cố Trạch Lạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chấp Kiếm trưởng lão:
“Chưa chết, yên tâm.”
Lý Kinh Tuyết mỉm cười cảm kích:
“Đa tạ sư thúc.”
Chưa kịp nói hết lời, không xa chợt thấy Cố Vong Ưu tay chân bò lết đến, túm chặt lấy vạt áo nàng:
“A Tuyết, A Tuyết, ta biết ngươi sẽ không mặc kệ ta.
Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi.”
“Không, là Yêm Yêm, là nữ nhân ma tộc đáng ghét kia.
Ngươi cũng thấy rồi, nàng ta là ma tộc, tâm tư hiểm độc, hạ cổ trùng lên ta.
Ta trúng cổ mới đối xử với ngươi như vậy.
Ngươi tha thứ cho ta đi, được không?
Chúng ta mang theo Tiểu Lạc tiếp tục sống những ngày tháng hạnh phúc trước kia...”
Cố Vong Ưu bám chặt lấy vạt áo nàng như bám lấy cọng rơm cứu mạng.
Lý Kinh Tuyết cúi đầu nhìn hắn, không nói một lời.
Trong đôi mắt thanh tĩnh lạnh lùng của nàng, Cố Vong Ưu thấy rõ bộ dạng chật vật của chính mình.
Nàng im lặng càng khiến hắn bối rối.
Chợt nhớ đến điều gì, hắn vội ôm lấy bụng dưới, nơi vết thương đẫm m.á.u đau đớn không ngừng:
“Ngươi xem, ta bây giờ cũng không còn Nguyên Anh.
Ngươi mất nội đan, chúng ta định sẵn là một đôi trời sinh.”
Giọng điệu hắn mang theo điên cuồng.
“Cố Vong Ưu, ngươi thật khiến người ta ghê tởm.”
Mắt Lý Kinh Tuyết lóe lên vẻ chán ghét, thanh Huyền Viễn kiếm trong tay vung lên.
“Á!”
Bàn tay đang nắm chặt áo nàng bị c.h.é.m rời.
Hắn ôm lấy cánh tay cụt, gương mặt vặn vẹo.
Có lẽ vì trăm năm nay luôn xem thường Lý Kinh Tuyết, lòng hắn bốc lên cơn phẫn nộ:
“Ta chỉ là không có Nguyên Anh, ta vẫn còn cơ hội tu luyện lại.
Còn ngươi, căn cơ đã bị hủy, muốn tu lại cũng không được.
Ta nguyện ý cùng ngươi tiếp tục sống là đã xem trọng ngươi rồi!
Ngươi chớ có được voi đòi tiên!”
Trước những lời này, Lý Kinh Tuyết chỉ thản nhiên đáp:
“Ai nói ta không thể trọng tu?”
“Cái gì?”
Cố Vong Ưu ngây ngẩn.
“Ầm ầm!”
Một tiếng sấm nổ vang, không xa bầu trời nhanh chóng tụ lại mây đen dày đặc.
Đó là kiếp vân.
Lý Kinh Tuyết nhìn về đám mây kia, nở nụ cười:
“Ngươi xem, sư huynh ta đã luyện thành đan dược giúp ta trọng tố căn cơ.
Chỉ cần ta sử dụng, căn cơ tổn hại có thể khôi phục như cũ, thậm chí còn tốt hơn trước.”
“Còn ngươi, sẽ không bao giờ có cơ hội đông sơn tái khởi nữa.”
Lời vừa dứt, Huyền Viễn kiếm trong tay nàng lại vung.
Kiếm quang lóe lên.
Cố Vong Ưu chỉ cảm thấy cổ mình đau nhói, tầm mắt chợt xoay chuyển trời đất.
Hắn nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Ngẩng đầu nhìn ngược lại, hắn thấy Lý Kinh Tuyết trước mắt.
Thanh Huyền Viễn kiếm trong tay nàng còn vương ánh m.á.u đỏ tươi.
Chưa kịp suy nghĩ gì thêm, tầm mắt hắn hoàn toàn tối đen.
Hắn đã chết.
Đầu thân tách rời, c.h.ế.t không nhắm mắt, đôi mắt trợn trừng.
Lý Kinh Tuyết nhìn cái đầu của Cố Vong Ưu, bàn tay nắm chặt Huyền Viễn kiếm khẽ run, hốc mắt hơi đỏ.
Nàng đã báo thù.
“Ong!”
Huyền Viễn kiếm run lên, thoát khỏi tay nàng.
Tự lơ lửng giữa không trung, lưỡi kiếm rung bần bật hất sạch vết máu.
Sau đó nhanh chóng trở về bên chủ nhân.
“Xoẹt!”
Nó tự động nhập vào vỏ, an tĩnh treo bên hông, giả vờ như không tồn tại.
Lý Kinh Tuyết: ……
“Rầm rầm!”
Tiếng sấm vang dội, mặt đất khẽ chấn động.
Mọi người cùng nhìn về một mảng kiếp vân khổng lồ đang tụ trên Tàng Kiếm phong.
Cư Chính An nghi hoặc:
“Đệ tử nào đang độ kiếp?”
Chấp Kiếm trưởng lão liếc nhìn kiếp vân:
“Đám mây này không tầm thường.”
Chấp Pháp trưởng lão:
“Có khi là đại đệ tử của ta, ta phải về xem thử.”
Nói xong, ông vác Cố Trạch Lạc hôn mê biến mất ngay.
Trên mặt Lý Kinh Tuyết hiện vẻ lo lắng.
Nàng đang nghĩ đến A Chiêu cùng a huynh a tỷ của cô bé, ba đứa trẻ đều ở Tàng Kiếm phong.
Lúc bọn họ đi theo Cố Vong Ưu, tiểu cô nương kia đáng thương nhìn nàng làm nũng đòi đi theo.
Nhưng Lý Kinh Tuyết đã từ chối.
Diệp Phong Dương đưa nhi nữ ủ rũ về tiểu viện.
Thấy vẻ lo âu trên mặt nàng, hắn liền cùng nàng quay lại Tàng Kiếm phong trước.
Cư Chính An để các đệ tử đến sau xử lý t.h.i t.h.ể Cố Vong Ưu.
Khi đệ tử hỏi xử lý thế nào, hắn trầm ngâm rồi nói:
“Đốt đi.”
Thi thể tu sĩ Nguyên Anh kỳ đối với những kẻ tu tà đạo là nguyên liệu luyện chế vật gì đó rất tốt.
Theo lẽ thường, đệ tử Kiếm Tông ngã xuống, nếu còn t.h.i t.h.ể sẽ được chôn cất trong tông môn.
Nhưng kẻ này tội ác chồng chất, không xứng.
Kiếm tu gọn gàng thu dọn xác Cố Vong Ưu, rất nhanh đã rời đi.
Nơi này chỉ còn vết kiếm khổng lồ mà Chấp Kiếm trưởng lão lưu lại.
Gió nhẹ thổi qua, cỏ dại lay động.
Trong lớp đất vàng nâu, một con rết cụt mất nhiều chân chui ra.
Nó ngẩng đầu quan sát bốn phía, xác nhận không có ai, liền quẫy động thân thể bỏ chạy.
May mà nó dứt khoát đào ra Nguyên Anh của Cố Vong Ưu.
Có được một chút sức mạnh, mới giữ được mạng trong nhát kiếm kinh khủng kia.
“Đáng ghét, đám kiếm tu ấy chắc chắn không ngờ ta còn sống chứ?
Ha ha, thật sơ suất, ngay cả kiểm tra cũng không thèm.”
Con rết cụt chân phóng vội trong rừng núi.
Trên không trung.
Chấp Kiếm trưởng lão cùng Cư Chính An lơ lửng.
Cư Chính An cười híp mắt:
“Ma tộc ngây thơ, kiếm tu chúng ta giỏi nhất là thả dây dài câu cá lớn.
Bám sát theo nàng ta.”
“Rõ.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com