A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình
Cố Trạch Lạc che mặt, khó tin mà nhìn nữ nhân trước mặt đang gần như bốc hỏa toàn thân.
Nàng… nàng dám đánh nó?
Mắt Lý Kinh Tuyết tràn đầy thất vọng, nàng thậm chí chẳng buồn liếc nhìn nó.
Cố Trạch Lạc hoàn toàn không biết vì sao A Chiêu xảy ra chuyện, nàng không muốn phí thời gian trên người nó.
Nàng xoay người, bước nhanh đến bên tiểu cô nương, nhẹ nhàng bế con bé lên, ôm vào phòng rồi đặt xuống giường.
Đầu ngón tay Lý Kinh Tuyết khẽ vuốt khuôn mặt bụ bẫm của nhi nữ.
Đến giờ nàng vẫn nhớ rõ, khi mới gặp A Chiêu, tiểu cô nương rụt rè ló đầu ra từ cửa căn nhà rách nát nhìn nàng.
Đôi mắt to tròn đen láy ấy vừa sợ hãi vừa mang theo mong đợi.
“A Chiêu ngoan.”
Lý Kinh Tuyết khẽ nói.
“Ngoan ngoãn ở nhà đợi a nương đi tìm thuốc về.
Nhất định phải ngoan ngoãn đợi a nương trở lại, biết không?”
Tiểu cô nương trên giường mở đôi mắt vô thần, chẳng hề đáp lại.
Bàn tay Lý Kinh Tuyết run lên, nàng cắn chặt răng đứng dậy, nói với Tô Vi Nguyệt đang ngấn lệ bên cạnh:
“Tiểu Nguyệt, con chăm sóc muội muội cho tốt, ta đi rồi sẽ quay lại ngay.”
Tô Vi Nguyệt mạnh mẽ gật đầu:
“A nương yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho muội muội.”
Lý Kinh Tuyết mang theo toàn bộ độc dược mình luyện ra trong thời gian này, cùng cả những lọ độc mà hai vị sư huynh tặng.
Ra khỏi phòng, nàng nói với Lục Diêu Phong:
“Lục sư huynh, nơi này làm phiền huynh, ta sẽ sớm trở về.”
Thấy nàng muốn rời đi, Lục Diêu Phong chớp người chặn lại:
“Lý sư muội, muội định đi đâu?”
“Tìm Cố Vong Ưu hỏi chuyện.”
Nàng không hề giấu giếm.
Lục Diêu Phong trầm giọng:
“Muội bình tĩnh một chút, Minh đạo hữu bọn họ còn chưa trở về.
Nơi này chỉ có mình muội am hiểu y thuật.
Nếu giờ muội rời đi, vạn nhất A Chiêu xảy ra biến cố mới thì chúng ta phải làm sao?”
Sắc mặt Lý Kinh Tuyết tái đi, nàng vô thức nhìn ra cửa sân nhỏ.
Sao Tiểu Mặc đi lâu như vậy?
Lục Diêu Phong thấy nàng dừng bước thì âm thầm thở phào, tiếp tục nói:
“Ta đã truyền âm cho sư phụ, tin rằng người sẽ mau chóng đến…”
“Vút!”
Lời hắn chưa dứt, có người xuất hiện trong sân, hô to:
“Tiểu sư thúc thế nào rồi?”
Người đến chính là Cư Chính An.
Lý Kinh Tuyết lắc đầu:
“Chúng ta cũng không biết chuyện là thế nào.”
Cư Chính An dùng thần thức quét qua, xác định vị trí A Chiêu liền nhanh bước vào phòng.
Lý Kinh Tuyết theo sau, kể lại tình hình, Lục Diêu Phong bổ sung thêm những gì xảy ra lúc đó.
Cư Chính An đến gần, thấy ngay tiểu cô nương mở mắt vô hồn nằm yên trên giường, lông mày khẽ nhíu, hắn ngồi xuống cạnh giường:
“Để ta xem.”
Nói rồi, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé, luồng linh lực ôn hòa nhập vào kinh mạch.
Kinh mạch của A Chiêu rất bình ổn, bình ổn như con suối nhỏ trong ngày nắng đẹp, không chút gợn sóng.
Linh lực của Cư Chính An cẩn thận dò xét khắp kinh mạch một vòng, rồi nhíu chặt mày, buông tay ra.
Lý Kinh Tuyết tràn đầy mong đợi nhìn hắn:
“Sư bá?”
Cư Chính An lắc đầu:
“Rất kỳ quái.”
Trong kinh mạch chẳng có gì bất thường.
“Chẳng lẽ là mất hồn?”
Tô Vi Nguyệt lau lệ, đột nhiên nghĩ đến.
“Mất hồn?”
Lý Kinh Tuyết ngẩn người, nhớ lại lời đồn trẻ con bị kinh hãi sẽ làm ba hồn sáu phách bay mất.
Cùng với… bí thuật tàn độc của ma tu, ma tộc dùng để hại tu sĩ nhân tộc.
Đúng rồi, là nàng quá hoảng loạn nên quên mất Cố Vong Ưu từng có hiềm nghi câu kết ma tộc.
“Không, hồn phách của A Chiêu vẫn đầy đủ, không thiếu sót.”
Cư Chính An lắc đầu.
Không khí trong phòng gần như ngưng đọng.
Đúng lúc này, ngoài sân vang lên giọng Đông Phương Mặc:
“A nương, chúng con về rồi.”
Lý Kinh Tuyết nhận ra giọng cậu mang theo hoảng hốt.
Quả nhiên, cậu ôm Tiểu Bạch đang hôn mê chạy vào:
“Minh sư bá nói, vừa rồi Tiểu Bạch đại nhân đột nhiên ngất đi.”
Nguy Bán Hạ theo sau bổ sung:
“Tiểu Bạch đang mắng chửi thì đột nhiên ngất xỉu.”
Ban đầu, hắn và sư đệ còn tưởng nó bị tức đến ngất.
Kiểm tra một lượt thấy không nguy hiểm mới đặt nó sang một bên rồi tiếp tục luyện đan.
Nhưng chẳng bao lâu, Đông Phương Mặc hớt hải chạy đến, lúc đó hai người mới biết A Chiêu xảy ra chuyện.
Vì Tẩy Linh Đan đã bắt đầu luyện, Nguy Bán Hạ theo Đông Phương Mặc về xem tình hình, còn Minh Triết ở lại luyện đan.
Thấy có y tu chuyên nghiệp lại có tu vi đến, Cư Chính An lập tức nhường chỗ.
Nguy Bán Hạ không từ chối, ngồi xuống bắt mạch cho A Chiêu.
Mọi người căng thẳng nhìn hắn, không ai dám thở mạnh.
Một lúc sau, Nguy Bán Hạ buông tay, đưa tay che đôi mắt mở trừng của A Chiêu.
Hắn muốn khép lại mí mắt, nhưng chẳng hề tác dụng, mắt tiểu cô nương vẫn mở to.
Nguy Bán Hạ lắc đầu:
“Ta chưa nhìn ra vấn đề, nhưng có thể chắc chắn tạm thời A Chiêu không nguy hiểm.”
Mọi người vừa thất vọng lại vừa thở phào.
Tạm thời không nguy hiểm, nghĩa là họ còn thời gian tìm hiểu rõ nguyên nhân.
“Ta đi tìm Cố Vong Ưu.”
Lý Kinh Tuyết nói.
Nàng chưa kịp bước ra hai bước thì Cư Chính An đã gọi giật lại:
“Quay lại.”
Lý Kinh Tuyết ngoái đầu nhìn:
“Sư bá, hắn đáng nghi nhất.”
“Ta không nói là không tìm hắn, ta cũng biết hắn có hiềm nghi lớn nhất.
Nhưng ngươi không thể đi.”
Cư Chính An nói:
“Nếu thật là hắn, rất có thể mục tiêu vốn dĩ là ngươi.
Người xảy ra chuyện hẳn nên là ngươi, cho nên ngươi tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt hắn.
Ngươi ở lại đây với Nguy sư điệt, ta đi tìm sư phụ.
Người từng trải nhiều hơn ta, có lẽ sẽ biết nguyên nhân.”
Nguy Bán Hạ nghe vậy cũng vội nói:
“Ta cũng sẽ gửi truyền tin cho sư phụ hỏi thử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cũng được.”
Cư Chính An gật đầu.
“Bạch cốc chủ chắc chắn từng gặp không ít chứng bệnh khó giải.
Dù bà ấy không biết, cũng có thể hỏi các y tu khác, biết đâu có người từng gặp.”
Bên trong động giam giữ Cố Vong Ưu.
Hắn ngồi xếp bằng, mắt nhắm, trông như đang bế quan tu luyện.
Lục Diêu Phong đánh giá một vòng, kết luận:
Cố Vong Ưu rất điềm tĩnh, thậm chí còn điềm tĩnh hơn khi hắn đối thoại với Cố Trạch Lạc.
Xem ra hắn ta nắm chắc chuyện gì đó.
“Cố Vong Ưu.”
Cố Vong Ưu mở mắt, có chút bất ngờ khi thấy Lục Diêu Phong đến đây.
“Ngươi đã làm gì?”
Lục Diêu Phong nhìn hắn, trực tiếp hỏi.
“Cái gì?”
Cố Vong Ưu sững ra, trong mắt loé lên kinh ngạc.
Tuy nhanh chóng biến mất nhưng bị Lục Diêu Phong nhìn rõ.
Lòng hắn đã chắc bảy tám phần:
Kẻ này quả thực ngấm ngầm làm gì đó.
Hắn lại nói:
“Ngươi rõ ràng tự biết.”
“Ta không hiểu ngươi nói gì.”
Cố Vong Ưu giơ tay lộ ra cổ tay bị khoá chặt bằng vòng giam linh bằng huyền thiết:
“Ta vẫn bị giam ở Vách Tư Quá, tay chân mang xiềng, sao có thể làm gì A Tuyết?”
Lục Diêu Phong lạnh lùng nhìn hắn:
“Cố Vong Ưu, ngươi quá tự tin rồi.”
Cố Vong Ưu lộ vẻ khó hiểu, Lục Diêu Phong tiếp lời:
“Ta chỉ hỏi ngươi đã làm gì, nhưng ta chưa từng nhắc đến Lý sư muội.”
Khuôn mặt vốn bình thản của Cố Vong Ưu biến sắc.
Ánh mắt Lục Diêu Phong băng lạnh:
“Vậy, rốt cuộc ngươi đã làm gì?”
Cố Vong Ưu nghiến răng:
“Ta không hiểu ngươi nói gì.
Ta bị giam ở đây là vì A Tuyết, ngươi đột nhiên hỏi ta làm gì.
Phản ứng đầu tiên của ta đương nhiên là liên quan đến A Tuyết.”
Lục Diêu Phong chẳng buồn nghe ngụy biện, chỉ thốt một câu:
“Chúng ta đã bắt được kẻ ở Vĩnh An trấn.”
Sắc mặt Cố Vong Ưu biến đổi hoàn toàn.
Lục Diêu Phong thấy thế liền nói tiếp:
“Phàm là kẻ câu kết ma tộc, Kiếm Tông chỉ giết, không dung.”
Gương mặt vừa rồi biến sắc của Cố Vong Ưu nghe vậy lại ngẩn ra, kế đó bật cười:
“Haha, ma tộc cái gì chứ?
Lục Diêu Phong, đừng tưởng ngươi là thủ đệ của tông môn mà tuỳ tiện vu oan cho ta.”
Lòng Lục Diêu Phong khẽ động, chẳng lẽ kẻ hắn cấu kết không phải ma tộc?
Không thể nào.
Cơn gió lạnh cắt da thổi tung y bào, nét mặt Lục Diêu Phong không biểu cảm, giọng nhàn nhạt:
“Ngươi không biết kẻ mình liên lạc là ma tộc?”
Nụ cười trên mặt Cố Vong Ưu cứng lại.
Lục Diêu Phong dùng giọng điệu khẳng định:
“Kẻ ngươi liên hệ chính là ma tộc.”
“Không thể nào!”
Cố Vong Ưu buột miệng phản bác.
Nhưng khi hắn nhận ra mình vừa nói gì, sắc mặt lập tức xám ngoét.
Ma tộc? Kẻ đó lại là ma tộc?
Hết rồi.
Giọng Lục Diêu Phong lạnh lẽo theo gió truyền đến:
“Câu kết ma tộc là đại tội.
Giờ ngươi chủ động khai báo rõ ràng, biết chừng còn giữ được một mạng.”
Khoé môi Cố Vong Ưu giật giật:
“Kiếm Tông căm hận nhất chính là ma tộc.
Nếu ta thật sự cấu kết ma tộc, sao còn sống đến giờ?”
“Nếu ngươi cung cấp tin tức hữu dụng, sư phụ có thể sẽ mở một con đường.”
“Có thể?”
“Dù sao ngươi cũng phải chết.
Chi bằng liều một phen, biết đâu như trăm năm trước, liều lại thành công thì sao.”
Nghe vậy, Cố Vong Ưu đột ngột ngẩng đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt Lục Diêu Phong băng lạnh, chẳng thể đoán ra tâm tư.
Ngực Cố Vong Ưu phập phồng dữ dội, hắn do dự giãy giụa.
Lục Diêu Phong không thúc giục.
Một lúc lâu, thấy hắn chẳng định mở miệng, Lục Diêu Phong xoay người rời đi.
“Đợi đã.”
Giọng khàn khàn của Cố Vong Ưu vang lên:
“Ta nói.”
Bước chân giả vờ bỏ đi của Lục Diêu Phong khựng lại, hắn quay đầu thản nhiên:
“Ta rất bận, làm ơn nói ngắn gọn.”
...
Lục Diêu Phong cau mày đi trên con đường hẹp.
Không đúng, người ra tay với A Chiêu không phải Cố Vong Ưu.
“Đại sư huynh.”
Một giọng yếu ớt vang lên.
Lục Diêu Phong dừng bước, chậm rãi quay đầu nhìn gương mặt trắng bệch vì lạnh của Yêm Yêm.
Đúng vậy, dường như hắn luôn xem nhẹ người này.
Hắn hỏi:
“Có chuyện gì?”
“Huynh sao lại đột nhiên đến đây?
Là muốn thả bọn muội ra sao?”
Yêm Yêm mang theo chờ mong hỏi.
“Không.”
Lục Diêu Phong khẽ lắc đầu.
“Lý sư muội bất ngờ gặp chuyện, ta đến tìm Cố phong chủ hỏi vài câu.”
“Lý sư tỷ?”
Mắt Yêm Yêm thoáng qua kinh ngạc:
“Nàng xảy ra chuyện gì?”
“Đột nhiên hôn mê.”
Lục Diêu Phong đáp.
Nếu hắn nhớ không nhầm, trước khi Cố Trạch Lạc rời đi, Yêm Yêm đã chạm vào đầu nó.
Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com