Ta là đích nữ phủ Thượng thư, nơi cổ trắng có một vết bớt hình hoa đào.
Mỗi ngày đều dùng phấn che đi, còn tỷ tỷ ta – Vệ Khuynh Dung – lại cố tình vẽ lên cổ mình một đóa sen, cười khẽ nói rằng sen thanh khiết hơn hoa đào.
Ngày trưởng tỷ được ban hôn cho Thái tử, ta cũng toại nguyện gả cho Anh vương – Lăng Tư Xuyên.
Khi ấy, ta tin rằng chỉ cần phò tá hắn đoạt ngôi, một ngày kia ta sẽ cùng hắn đứng trên đỉnh cao thiên hạ.
Ta vì hắn mà tính kế từng bước, từng người. Vì hắn mà chôn vùi danh tiết, vì hắn mà phản bội cả chính bản thân mình.
Rốt cuộc, hắn thật sự lên ngôi, phong hào chí tôn, vạn người quỳ dưới chân.
Ta – người đã cùng hắn vào sinh ra tử – lại chỉ được ban cho danh hiệu hoàng quý phi hờ hững.
Ngày hắn đăng cơ, ta phủi sạch phấn son trên cổ, để lộ vết bớt hoa đào kia.
Hắn nhìn, sắc mặt bỗng trắng bệch, bàn tay run rẩy nắm chặt ngọc tỷ.
“Vệ Khuynh Vân, ngươi… cũng mang cùng một vết bớt như Dung nhi sao?”
Giọng hắn lạnh đi từng chữ, như lưỡi d.a.o rạch nát n.g.ự.c ta.
“Không phải năm đó ngươi đoạt hôn với ta, Dung nhi sao có thể vào Đông cung rồi c.h.ế.t thảm? Những năm qua ta vẫn nhịn ngươi, nay ngươi đã toại nguyện… mau xuống hoàng tuyền mà tạ tội cho Dung nhi đi!”
Ba thước lụa trắng bay xuống trước mặt ta, thanh âm hắn như sấm nổ bên tai.
Cả đại điện lặng im, chỉ còn lại tiếng gió luồn qua rèm châu.
Ta bật cười.
Cười chính mình ngu muội. Cười hắn bạc tình. Cười cho cả mệnh phận đùa cợt.
Rồi ta siết chặt dải lụa kia, thắt lên cổ mình — kết thúc một đời đầy m.á.u và oán hận.