Làn gió đêm đầu thu mát lạnh thổi qua cửa sổ, một chiếc lá vàng úa rơi từ cây ngô đồng trong sân, xoay tròn gió rơi xuống bên cạnh đôi giày thêu màu hồng.
Đào Chu và Đào Bích lặng lẽ chờ đợi ở cổng Đông viện.
Nơi đây cách nhà chính một gần, thấy bất kỳ động tĩnh gì từ bên trong. Đào Bích vò chiếc khăn tay trong tay, ánh mắt lướt nhanh về phía nhà chính.
“Cô xem Hoắc công tử trong hai canh giờ , vẫn ? Hôm nay ngài uống rượu cả ngày, chẳng ăn gì mấy, giờ chắc là đói lắm.”
Đào Chu liếc nàng , nể nang gì : “Ma ma phái chúng đến hầu hạ Thiếu phu nhân, cô quan tâm thì nên quan tâm đến Thiếu phu nhân chứ, lo lắng cho Hoắc công tử gì? Ngài ăn thì can hệ gì đến cô?”
Hai họ vốn là nha của phủ Quốc Công, đây Tiết Thế tử chọn đến Vô Song viện hầu hạ Ngụy di nương. Sau khi đến Như Ý viên, phân đến Đông viện hầu hạ Hoắc Giác. Giờ Khương Lê phủ, Đồng ma ma sắp xếp đến hầu hạ Khương Lê.
Ban đầu Thế tử , hai đến Vô Song viện, chủ nhân chỉ một Ngụy di nương, việc đều theo Ngụy di nương.
Giờ Ngụy di nương sắp xếp họ hầu hạ Thiếu phu nhân, thì trong mắt họ chỉ thể Thiếu phu nhân, những khác đều quan trọng.
Tâm tư của Đào Bích Đào Chu vạch trần, Đào Bích hung hăng trừng mắt nàng , : “Dù chúng cũng hầu hạ Hoắc công tử một thời gian, chỉ nhớ đến chủ cũ thôi, việc gì năng kiểu miệng nam mô bụng bồ d.a.o găm như , cô thật là vô vị!”
Đào Chu lạnh lùng một tiếng: “Đừng coi là đồ ngốc! Trong lòng cô nghĩ gì cô tự hiểu, cho cô , tớ thì giữ đúng bổn phận, đừng tham vọng quá mà phạm sai lầm lớn, đừng quên khế ước bán của nhà chúng đều trong tay Ngụy di nương. Nếu cô liên lụy đến , cẩn thận xé nát miệng cô!”
Đào Bích Đào Chu đ.â.m chọc đến mặt hết đỏ trắng, đang định mở miệng phản bác, cửa phía nhà chính bỗng kéo từ bên trong.
Sắc mặt Đào Bích, Đào Chu đổi, cùng giương mắt qua, lập tức trông thấy Hoắc Giác mặc một áo đỏ, tóc xõa rối tung, vẻ mặt lạnh nhạt : “Chuẩn nước.”
***
Trong phòng tân hôn chỉ đốt một đôi nến rồng phượng, ánh sáng mờ ảo.
Khi cửa phòng đẩy , gió đêm nhẹ nhàng thổi , lay động một góc màn, để lộ một đoạn cánh tay trắng như tuyết giường.
Bên giường rải rác một đống trâm vòng, ngọc mã não đỏ, noãn ngọc màu trắng, trâm cài tóc vàng, và mũ phượng rực rỡ.
Những gì xảy trong căn phòng cần cũng .
Đào Bích và Đào Chu cùng khiêng nước , cả hai trải qua huấn luyện nghiêm khắc, khi đặt bồn tắm xuống, đều cụp mắt biểu lộ thái độ gì.
Thông thường khi chuẩn nước cho chủ tử, nếu chủ từ ở hầu hạ thì sẽ quỳ gối hành lễ, cung kính lui .
Đào Bích thấy Hoắc Giác lên tiếng, nhịn ngước mắt lên, lấy can đảm hỏi: “Công tử, Thiếu phu nhân, cần nô tỳ—”
Chưa hết câu, vị công tử bên giường thèm liếc nàng một cái lạnh giọng : “Ra ngoài!”
Đào Bích cam lòng đáp một tiếng cùng Đào Chu, cúi đầu cung kính lui , khi đóng cửa , nhịn bên trong một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ thấy vị lang quân vốn lạnh lùng xoay , vén một bên màn lên, nửa gương mặt như ngọc như cơn tuyết đầu đông, sắc mặt vô cùng dịu dàng.
Đào Bích mà tim đập thình thịch.
Tuy nàng là nô tỳ, nhưng dù cũng xuất từ phủ Định Quốc Công, giống với nô tỳ nhà bình thường, thật , xuất cũng chẳng kém gì Thiếu phu nhân .
Đã như , tại nàng thể kiệu tám khiêng, nở mày nở mặt mà gả cho Hoắc công tử, còn bản nàng ngay cả cũng chứ?