Trọng Sinh Về Năm 16 Tuổi Chỉ Muốn Ôm Đùi Tiểu Mỹ Nhân

Chương 54



Đang suy nghĩ, một cây thước bằng vàng vững vàng đưa tới, từ từ vén khăn che mặt lên.

Mọi thứ trong phòng đột nhiên rõ ràng, Khương Lê theo phản xạ ngước mắt lên, về phía Hoắc Giác, chạm ánh mắt sâu thẳm của , vội vàng e thẹn cụp mắt xuống.

Khi khăn che mặt vén lên, đều sửng sốt.

Ngay cả bà mối cũng ngừng lời, mấy thở mới tìm giọng : “Ôi! Dung mạo tân nương là tiên nữ giáng trần, bà già cũng tin! Tân lang còn ngẩn gì, mau uống rượu giao bôi với tân nương !”

Mọi hồn từ vẻ của Khương Lê, ồn ào một trận.

Khương Lê cứ thế uống rượu giao bôi với Hoắc Giác ánh mắt , chất rượu cay nồng trượt qua cổ họng, vành tai nàng như nhỏ máu.

May mà những đến hóng hớt sớm đuổi , trong thư viện sợ Hoắc Giác mặt lạnh, phố Chu Phúc sợ Dương Huệ Nương đanh đá, nên ai dám mặt dày ở đùa giỡn tiếp.

Khi hết, Hoắc Giác bèn kéo Khương Lê xuống giường, xoa cổ cho nàng hỏi: “Mệt ? Ta gọi nha hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.”

Khương Lê quen khác hầu hạ, vội lắc đầu : “Cho mang nước là , tự rửa. Vừa uống nhiều rượu ?”



Hoắc Giác khẽ “ừm” một tiếng, một tay xoa bóp cổ nàng, một tay từ từ tháo trâm cài đầu nàng.

Động tác của chậm rãi, ánh mắt cũng chuyên chú.

Khương Lê chỉ cảm thấy trọng lượng đầu dần dần giảm bớt, chẳng mấy chốc cả mũ phượng cũng tháo xuống.

Ba búi tóc đen đổ xuống như thác.

Hoắc Giác buông tay, tựa gối đỏ một bên, cụp mắt lặng lẽ nàng, hàng mi dày để một mảng bóng râm mắt, con ngươi đen sâu như một vũng mực thể khuấy tan.

Khương Lê vô thức liếc một cái, khi bốn mắt chạm , tim bỗng nảy lên.

Không là Hoắc Giác… say đấy chứ?

Hồi nhỏ Khương Lê lén uống rượu cũng từng say, khi tỉnh dậy đầu đau như búa bổ.

Nàng cắn môi, nghiêng về phía , bàn tay trắng nõn đặt lên hai bên trán , : “Hoắc Giác, say ? Có đau đầu ?”

Khi nàng nghiêng gần, thở của Hoắc Giác thoáng chốc ngừng .

Hắn nàng nhưng gì, cánh tay dài vòng một cái kéo nàng lòng, đùi , năm ngón tay như chiếc lược, chậm rãi luồn từ da đầu đến đuôi tóc Khương Lê. Cuối cùng, đầu ngón tay còn nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng.

Khương Lê sững .

Trong lúc ngẩn ngơ, đầu ngón tay Hoắc Giác chạm đến môi nàng, ngón tay dài khẽ vuốt, đầu ngón tay dính một chút son đỏ thắm.

Đôi mắt Hoắc Giác đen láy nàng chăm chú, đưa đầu ngón tay dính son lên môi, lưỡi dài khẽ liếm.

Trong đầu Khương Lê nổ vang “ầm” một tiếng.

Lúc chỉ mặt, mà cả từ tóc đến chân đều nóng bừng. “Hoắc… Hoắc Giác.” Nàng run rẩy .

“Suỵt.” Hoắc Giác ấn lên môi nàng, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, từ từ cúi đầu: “A Lê, đừng nữa.”



Hắn đến gần nàng, thở phả mùi rượu nhạt. Mi mắt Khương Lê khẽ run.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cảm giác ngón tay khẽ khàng mơn trớn từng đường nét gương mặt nàng, mày mắt mũi môi, dần dần xuống.

Không từ lúc nào tấm màn đỏ buông, áo cưới phức tạp nàng dần dần mở đầu ngón tay .

Như quả vải bóc một nửa, thịt trắng nõn tươi mới ẩn trong lớp vỏ đỏ thẫm.

Đầu ngón tay chai của du ngoạn làn da như thịt quả, chậm rãi, từng tấc một.

Đuôi mắt dài hẹp dần nhuốm một tầng sắc đỏ.

Thân thể lạnh lẽo sự sống trong ký ức dần thế bởi thiếu nữ ấm áp mềm mại tay.

Qua lớp da thịt mỏng, trái tim đập thật nhanh trong lòng bàn tay . Hoắc Giác đắm chìm trong cảm giác sống động .

Vào thời khắc đó, sự điên cuồng và nỗi ám ảnh sâu sắc đè nén thật sâu trong xương tủy bứt phá khỏi xiềng xích, hoành hành mà thoát .

Khương Lê nắm chặt y phục rơi hai bên, là do khí lạnh điều gì khác, cả khẽ run rẩy.

Nhận thấy tay dừng thật lâu nhúc nhích, nàng khỏi nghĩ chê nàng đủ đầy đặn . Cho nên cụp mắt xuống, kìm nén nỗi e thẹn, khẽ : “Mẹ bảo còn thể lớn thêm.”

Vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy trời đất cuồng.

Trâm cài đó đặt chăn hất ngoài màn, rơi xuống đất phát một tiếng leng keng trong vắt.

Khương Lê chìm chăn đệm đỏ thẫm trống trải gì, đôi mắt trong suốt ướt át, như một con thú nhỏ ngây thơ vô tội.

Hoắc Giác từ cao xuống nàng, chậm rãi tháo ngọc quan đầu.

Trong phòng nến rồng phượng cháy sáng rực, tia lửa “tách tách” vang lên mấy tiếng.



Ánh nến thấm qua rèm che, phản chiếu ánh sáng đỏ rực trong đáy mắt .

Ngũ quan của vẫn như xưa, xương chân mày sâu hơn khác, con ngươi đen nhánh, sống mũi cao thẳng như núi, và cả đôi môi mỏng vô cùng đẽ.

Trước đây Khương Lê , luôn cảm thấy giống như tiên nhân đày xuống trần, cao quý lạnh lùng, dính bụi trần.

Hoắc Giác mắt mặc y phục đỏ thẫm, đuôi mắt đỏ rực , yêu diễm tuấn mỹ đến cực hạn, giống như loài hoa bỉ ngạn nở trong Hoàng Tuyền Bích Lạc.

Hoắc Giác cúi , mái tóc dài vai rủ xuống hai bên má Khương Lê, che khuất ánh sáng mỏng manh trong phòng.

Trong bóng tối mờ mịt, nụ hôn nóng bỏng của rơi xuống gương mặt nàng, Khương Lê thấy khàn giọng bên tai: “A Lê, nhịn nữa.”

***

Khương Lê từng thấy heo chạy(*).

(*) Trong câu “Chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy”

Mấy ngày hôn lễ, Dương Huệ Nương cầm một cuốn sách mỏng giảng giải tỉ mỉ cho nàng.

Lúc đó nàng còn thề thốt: “Cũng chỉ khó chịu lúc đầu thôi, nhưng con tin , đến lúc đó nhắm mắt , nhanh sẽ qua thôi.”

nàng nhắm mắt lâu lắm , nước mắt thấm ướt một mảng lớn gối bên , vẫn thể qua.

Khương Lê cảm thấy giống như một chiếc thuyền nhỏ chìm nổi lắc lư trong biển, bên là sóng nước dữ dội, cho dù nàng lắc lư thế nào cũng thể cập đến bờ…