Trọng Sinh Về Năm 16 Tuổi Chỉ Muốn Ôm Đùi Tiểu Mỹ Nhân

Chương 53



Trong căn phòng tân hôn rộng lớn, đầu ngón tay Khương Lê khẽ vuốt ve đôi môi, đầu óc vẫn còn choáng váng.

Lúc nãy Hoắc Giác hôn lên môi nàng qua tấm khăn che mặt, để một câu “Đợi ” ngoài.

Tấm khăn che mặt màu đỏ chỉ là một lớp lụa mỏng, thể ngăn đôi môi mềm mại ấm áp của , đầu lưỡi ẩm ướt và thở nóng bỏng mang theo mùi rượu nhẹ nhàng.

Mặt Khương Lê nóng lên.

Vừa hôn nàng, nàng vẫn kịp phản ứng, đến khi mới muộn màng ngẫm nghĩ về nụ hôn lẽ thể gọi là hôn đó.

Sao … vội vàng như ?



Dù thì cách lúc động phòng cũng… cũng còn lâu nữa… Nghĩ đến đây, Khương Lê cảm thấy miệng lưỡi khô ran.

Bên Hoắc Giác khỏi Đông viện, tiến lên bẩm báo: “Tiết sơn trưởng và phu nhân của ngài đến.”

Hoắc Giác khẽ gật đầu, : “Đi với ma ma một tiếng, mang chút đồ ăn đến phòng tân hôn.” Nói xong bèn bước về phía tiền sảnh.

Tiết Mậu vốn kính trọng ở thành Đồng An, Như Ý viên, ông và Tào thị hạ nhân dẫn đến ghế .

Tào thị liếc mắt những vị khách tầm thường thô tục xung quanh, thầm tạ ơn trời vì gửi Tiết Chân đến thành Dương Châu, gả về nhà đẻ.

Nếu , bắt bà ăn tiệc cưới cùng với những thương hộ phố Chu Phúc , e rằng cả bữa ăn tối hôm qua cũng sẽ nôn hết.

Nếu phu quân cứ khăng khăng bắt bà cùng, bà sẽ bước chân đây nửa bước.

Dù Hoắc Giác là Giải nguyên phủ Thường Châu thì chứ? Con rể bà Tào Phỉ còn là Giải nguyên phủ Giang Lăng kìa!

Tài tử phủ Giang Lăng nổi danh khắp Đại Chu, thể đầu ở phủ Giang Lăng, đó là tài hoa đến mức nào chứ? Làm Hoắc Giác thể so với Tào Phỉ ?

Những năm Giải nguyên phủ Thường Châu đến Thịnh Kinh cũng chỉ hạng hai mà thôi!

Nghĩ đến đây, Tào thị càng ở đây nữa, thở hắt một , Tiết Mậu dịu giọng : “Phu quân, một lát nữa đưa lễ vật cho Hoắc Giác về sớm , mấy ngày nay đường mệt nhọc, thể vẫn khỏe.”

Tiết Mậu sắc mặt vui của phu nhân nhà , gật đầu đồng ý.

Hai phu thê họ từ thành Dương Châu trở về, tháng , Tiết Chân kết hôn với Tào Phỉ – cháu ngoại của Tào thị, ông và Tào thị ở Tào gia nửa tháng mới về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa về ngựa dừng vó đến thẳng hôn lễ của Hoắc Giác, đối với Tào thị vốn nuông chiều từ nhỏ, quả thật là quá vất vả.



Tiết Mậu an ủi Tào thị vài câu, đầu thấy tân lang mặc áo đỏ bước từ ngoài cửa.

Người đến đôi mắt thanh tú, phong thái tuấn lãng, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý ung dung chỉ ở những gia tộc lớn.

Tiết Mậu thầm thở dài.

Trước đây ông cũng từng ý định để Hoắc Giác con rể, nhưng khi Chân nhi xảy chuyện đó, ông đành từ bỏ ý định.

Tuy chút tiếc nuối nhưng cũng quá đáng tiếc. Thậm chí chuyến Dương Châu, một việc Tiết Chân , ông còn thấy may mắn.

Hoắc Giác giống Tào Phỉ, dễ bảo thể để mặc cho khác sai khiến, với tính cách của Chân nhi, nếu thật sự kết đôi với Hoắc Giác, ngược sẽ thành cặp phu thê bất hòa.

Tiết Mậu và Tào thị tặng lễ mừng xong thì cáo từ sớm, Hoắc Giác tiễn hai tận cửa.

Tào thị ghế mềm, qua cửa sổ hé mở về phía bóng dáng cao ngạo như cây tùng ở cửa, nhịn : “Học trò của đường đường là Giải nguyên, vẻ ngoài tuấn tú lịch sự, mà cưới trưởng nữ của một chưởng quỹ quán rượu, chưởng quỹ đó còn là góa phụ. Hắn… chẳng là áo gấm trong đêm ? Thật đáng tiếc.”

Trong lòng Tiết Mậu cũng thấy đáng tiếc.

Qua kỳ thi Hội, với tài mạo của Hoắc Giác, cưới một tiểu thư quyền quý chuyện khó, nếu gia tộc bên ngoại giúp đỡ, việc vững ở Thịnh Kinh cũng chỉ là chuyện nước chảy thành sông.

bây giờ, chắc như .

***

Khương Lê nào trong mắt khác, nàng trở thành chướng ngại vật cản bước Hoắc Giác một bước lên mây.

Nàng đang ăn từng miếng bánh nhỏ, từ nửa đêm đến giờ chỉ uống một chén cháo ngọt, đó ăn thêm hạt gạo nào, quả thật đang vô cùng đói bụng.

Đồng ma ma sai mang bánh và nước mật ong đến cho nàng, nhưng nàng dám ăn no, chỉ ăn ba miếng bánh hoa quế và nửa chén nước mật ong dừng , im lặng giường tân hôn chờ đợi.

Đến giờ Dậu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng đùa.

Khương Lê đây chắc là những theo bà mối đến góp vui.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc bà mối đẩy cửa , tươi : “Nào nào nào, tân lang, ngài gặp tân nương lâu ! Giờ lành đến, ngài mau vén khăn che mặt của tân nương !”

Khương Lê đỏ mặt, nghĩ thầm Hoắc Giác mới lén gặp nàng lâu, còn hôn nữa, tuy… tuy là qua khăn che mặt.