Tình Yêu Bệnh Kiều Của Chú Nhỏ

Tình Yêu Bệnh Kiều Của Chú Nhỏ

Thể loại:

Ngôn Tình, Ngược, Sủng

Trạng thái:

Full
Đánh giá: 0.0/10 từ lượt

Editor: Chanh

Giới thiệu:

Lúc anh ấy đang động tình không thôi, tôi lại gọi tên Cố Lưu Nghĩa.

Cái đầu đang vùi trong hõm cổ tôi khựng lại, sau đó anh ấy ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt vốn dĩ đầy dục vọng bỗng trở nên trong sáng hơn, xen lẫn chút khó tin.

"Em nói em không yêu hắn ta." Giọng Sở Thiên Trình khàn khàn sau cơn hoan lạc.

Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, tôi có thể thấy gân xanh trên trán anh ấy nổi lên. Tôi đưa tay kéo chiếc áo sơ mi bị anh ấy xé rách lên, nhưng thấy vô ích nên đành bỏ cuộc.

"Em không yêu hắn ta." Tôi nhìn anh ấy, bình tĩnh nói.

Tôi biết, tôi càng bình tĩnh nói ra những lời này, anh ấy càng không tin.

Quả nhiên, anh ấy chửi thề một tiếng rồi rời khỏi người tôi.

Tôi lớn lên cùng Sở Thiên Trình, hiểu rõ tính cách của anh ấy nhất.

Nhìn anh ấy cài từng cúc áo một, tôi biết hôm nay anh ấy sẽ không tiếp tục nữa.

"Chú nhỏ." Tôi gọi anh ấy lại.

Sở Thiên Trình đã đi đến cửa bỗng dừng lại, tấm lưng cao ngất hơi cứng lại, nhưng không quay đầu nhìn tôi.

Không quay đầu lại cũng tốt, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Lời tôi còn chưa dứt, Sở Thiên Trình đã mở cửa rồi lại "ầm" một tiếng đóng sầm lại. Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, chỉ còn lại mùi rượu nồng nặc và những mảnh vải vụn của chiếc áo nằm rải rác trên giường.

Chắc hẳn lúc này dưới lầu vẫn còn tiếng cười nói vui vẻ, không ai chú ý đến nam chính của bữa tiệc hôm nay đã rời đi từ sớm.

Tôi thay một bộ quần áo khác, chỉnh đốn lại cảm xúc rồi xuống lầu, không ai nhận ra tôi.

Chỉ có Lạc Tình lập tức đến gần.

Cô ấy vừa lắc ly nước cam trong tay, vừa khoác tay tôi, vẻ hiểu biết nói: "Tớ đã nói cậu chạy đi đâu rồi, hóa ra là đi thay đồ."

"Cậu lạnh à? Sao lại thay một chiếc áo len cổ lọ?" Lạc Tình đi vòng từ bên trái sang bên phải tôi, nhìn chằm chằm vào cổ tôi.

"Vì nó đẹp..."

Nếu không thay áo len cổ lọ, thì làm sao tôi giải thích được những vết đỏ chói mắt trên cổ mình đây?

Tôi không nhìn cô ấy, lấy một ly đồ uống từ khay của người giúp việc đi ngang qua, tự mình uống một ngụm. Vừa uống một ngụm đã thấy không đúng, mùi vị này...

Lạc Tình giật mình, vội vàng đặt ly xuống, giật lấy ly trong tay tôi: "Mộc Mộc! Sao cậu lại uống sữa được!"

Đúng vậy, sao tôi lại uống sữa được! Tôi bị dị ứng sữa mà!

Lúc ngã xuống, tôi thấy Cố Lưu Nghĩa chạy về phía mình, còn Sở Thiên Trình ở phía bên kia đại sảnh đang ôm một cô gái tôi không quen biết.

Cảnh tượng đó cứ như tất cả những gì vừa xảy ra trên lầu chỉ là một giấc mơ.