Thoát Nạn Nhờ Nghe Lời Con Gái

Chương 7



Anh vẫn nhớ chuyện năm xưa Trương Hồng Diễm mắng tôi, mãi không quên được.

Sau vụ đó, ba mẹ càng xem trọng ý kiến của tôi hơn. Mỗi lần bàn chuyện làm ăn đều dẫn tôi theo.

Chỉ cần thấy có vấn đề, tôi sẽ khuyên ba dừng lại. Nhờ vậy, việc kinh doanh của gia đình ngày càng phát đạt, thậm chí mở rộng đến tỉnh thành.

Chuyện Lưu gia bị lừa không biết do ai rò rỉ mà lan ra khắp thôn. Nhiều người còn nhân cơ hội châm chọc họ.

"Lúc trước có một đứa con gái tốt như vậy mà không biết quý trọng, nỡ lòng nào vứt đi. Giờ thì hay rồi, sinh con trai thì khó, mà phúc khí cũng chẳng còn. Đáng đời hay không?"

"Sinh ra mà chỉ giúp vượng nhà khác, đúng là báo ứng!"

Hai bà thím vừa cắn hạt dưa vừa tán chuyện trước cửa nhà họ Lưu.

Trương Hồng Diễm nghe không chịu nổi, xõa tóc lao ra, điên cuồng quát tháo:

"Mẹ kiếp! Mấy người lắm miệng cái gì?! Chuyện nhà tôi liên quan gì đến các người mà xì xào!"

"Ai da, cô làm gì căng thế?" Một bà thím cười khẩy. "Chúng tôi có nhắc đến cô đâu, sao phải nhảy dựng lên vậy?"

Trương Hồng Diễm quay sang thấy tôi đang đi ngang qua, thoáng chốc như muốn mắng chửi. Nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.

Tôi hơi sợ, vội vàng chạy về nhà.

***

Cả nhà tôi đều nghĩ sau hai cú sốc lớn, Lưu gia chắc sẽ im hơi lặng tiếng. Ai ngờ ngay trước ngày tôi nhập học, khi cả nhà đang ngồi xem TV, mẹ đột nhiên ngồi thẳng dậy.

"Khoan đã… Vừa rồi có phải là—"

Không chỉ bà, cả nhà đều nhận ra. Ba lập tức bấm điều khiển, chuyển lại kênh vừa nãy.

Trên màn hình, Trương Hồng Diễm đang khóc lóc thảm thiết, nhưng lại chỉ gào to mà chẳng rơi một giọt nước mắt.

"Con gái tôi ơi—" Bà ta nức nở. "Tôi đã mất con suốt 12 năm trời! Đó là ruột thịt của tôi! Giờ con bé bị người ta bắt cóc, không chịu quay về. Tôi khổ quá mà!"

Xanh Xao

Lưu Phúc Tài đứng bên cạnh, im lặng với vẻ mặt đầy đau khổ.

Người dẫn chương trình lộ rõ vẻ thương cảm, hướng về máy quay nói:

"Chị Trương kể rằng con gái chị ấy bị kẻ xấu bắt cóc từ khi ba tuổi. Nay cuối cùng cũng tìm được con, nhưng lại không thể đón về. Theo chị ấy, kẻ bắt cóc còn xúi giục đứa bé nói rằng chính bố mẹ ruột đã bỏ rơi nó. Vậy rốt cuộc bi kịch gì đã khiến mẹ con chia cắt suốt 12 năm? Hãy cùng lắng nghe chị Trương chia sẻ câu chuyện của mình."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

Trương Hồng Diễm cuống quýt giành lấy micro, nước mắt giả tạo vẫn chẳng rơi nổi một giọt:

"Con bé mất tích khi ba tuổi. Hôm đó, tôi dắt con đi công viên giải trí, chỉ vừa quay đi mua xiên kẹo hồ lô, quay lại thì con đã không còn nữa!"

"Bao năm nay tôi vẫn đi tìm! Ăn không ngon, ngủ không yên! Lòng mẹ như d.a.o cắt! Tôi chỉ muốn tìm lại con gái mình…"

Bà ta diễn rất đạt, than khóc thảm thiết đến mức người dẫn chương trình cũng động lòng.

Chỉ có ba mẹ tôi tức giận đến mức sôi gan. Mẹ tôi vốn là người điềm đạm mà cũng không nhịn được chửi ầm lên:

“Thật là trơ trẽn! Sao bà ta có thể nói ra mấy lời này chứ?!”

Sợ ảnh hưởng đến tâm trạng tôi, ba mẹ nhẫn nhịn, bảo anh trai đưa tôi vào phòng, tránh xa mấy chuyện này.

Ai ngờ, hôm sau đi học, tôi vừa đến trường đã bị giáo viên gọi ra ngoài. Trong văn phòng chen chúc một đám người, còn có cả phóng viên đài địa phương. Vừa thấy tôi, Trương Hồng Diễm liền khóc lóc lao đến:

“Con gái ơi, khuê nữ của mẹ! Mẹ là mẹ ruột của con mà!”

Tôi sững sờ một lúc, sau đó thấy ghê tởm, lập tức tránh ra:

“Tôi có mẹ rồi, bà tránh xa tôi ra!”

“Mọi người xem đi!” Ánh mắt Trương Hồng Diễm lóe lên vẻ chán ghét, nhưng miệng vẫn gào lên, “Đều do cái nhà bọn buôn người đó tẩy não con bé! Họ đã biến con tôi thành như vậy, khiến mẹ con tôi không thể nhận lại nhau!”

Tôi tức giận quát lên:

“Bà đang mắng ai thế? Rõ ràng là bà chê tôi là con gái nên mới bỏ tôi đi! Mẹ tôi nhặt tôi về nuôi lớn, chính bà mới là kẻ nói dối!”

Mọi người xung quanh lập tức nhìn chằm chằm Trương Hồng Diễm. Bà ta cứng người lại, còn Lưu Phúc Tài thì lên tiếng.

Ông ta nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vẻ giả tạo ghê tởm, giọng nói trầm xuống:

“Con à, chắc chắn là họ đã nói với con như vậy, đúng không? Nhưng chúng ta mới là bố mẹ ruột của con! Trên đời này có ai mà không thương con mình chứ? Con đừng để bị lừa!”

“Đúng vậy,” ngay cả người dẫn chương trình cũng phụ họa, “Con có hơi quá đáng rồi đấy. Cha mẹ dù có thế nào thì vẫn là cha mẹ ruột. Lẽ nào con lại tin lời bọn buôn người? Con như vậy chẳng phải là nhận giặc làm cha mẹ sao?”

Cơn giận của tôi bùng lên, tôi liều mạng phản bác nhưng chẳng ai chịu nghe.

Trương Hồng Diễm lớn tiếng lấn át tôi, không ngừng khóc lóc gào thét. Cửa văn phòng không đóng, rất nhiều bạn học đứng ngoài hóng chuyện. Tôi nhìn bộ dạng thô bỉ của bà ta mà tức đến đỏ mặt, chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã!