Các vị sư phụ nhìn thấy Thẩm Chi Chi, gương mặt lập tức rạng rỡ hẳn lên: “Cô Thẩm đấy à, có lời này của cô thì chúng tôi yên tâm nhận mấy đứa nhỏ này làm đệ tử rồi.”
“Thật sao ạ?” Các cô gái, chàng trai nước ngoài vui mừng reo lên, “Chúng cháu thật sự có thể bái sư sao?”
Các bậc thầy gật đầu: “Đương nhiên là được, chỉ có điều, nghề này rất cực khổ, các cháu có chịu được không?”
“Chúng cháu chịu được ạ!” Họ đồng thanh gật đầu, “Không phải Hoa Quốc các vị có câu 'ăn được khổ của khổ, mới thành người trên người' sao? Chúng cháu chính là muốn làm người trên người đó.”
Thẩm Chi Chi suýt nữa thì bật cười trước sự đáng yêu của họ. Trời ạ, đám nhóc ngoại quốc này thật có chút giống hai đứa ngốc Thẩm Ngôn và Từ Chi Ý, cái vẻ ngô nghê khờ khạo quả thật có vài phần tương tự.
“Câu 'người trên người' không dùng như vậy đâu. Nếu đã quyết tâm, chúng ta hãy trở thành người kế thừa di sản phi vật thể, trở thành những người anh hùng thầm lặng.” Thẩm Chi Chi cười ngọt ngào, giọng nói trong trẻo lạ thường.
Có lẽ được tình yêu tưới tắm, bà cô tổ trông còn yêu kiều hơn vài phần so với lúc mới lên chương trình năm ngoái, sắc mặt cũng hồng hào hơn hẳn.
“Bà cô tổ, người đứng cạnh cô là bạn trai của cô ạ?” Mấy chàng trai trẻ nhìn bàn tay hai người đan chặt vào nhau, tò mò hỏi, “Hai người sẽ kết hôn chứ?”
Thẩm Chi Chi liếc nhìn họ, rồi lại quay sang nhìn Từ Quan Lan đang đứng bên cạnh mình: “Anh ấy là chồng tôi, chúng tôi đã kết hôn rồi, cũng đã bái lạy thiên địa rồi.”
Hôn lễ của đế hậu năm xưa, có chư thần chứng giám, đất trời khắc ghi, nguyện nắm tay đến bạc đầu, đời đời kiếp kiếp. Tình yêu giữa họ vốn không bị ràng buộc bởi những thứ hình thức này. Họ đã luôn là vợ chồng.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Từ Quan Lan nhìn Thẩm Chi Chi, ánh mắt đầy lưu luyến: “Nàng là vợ của ta, là người ta yêu trọn đời trọn kiếp.”
Hắn hiểu ý Thẩm Chi Chi, tình yêu của họ chưa bao giờ cần những thứ đó để chứng minh, chỉ cần họ còn ở bên nhau là đủ. Chỉ cần họ có thể nắm tay nhau đi đến cuối con đường, cho đến khi mái đầu bạc trắng, cũng coi như đã bù đắp được những nuối tiếc của kiếp trước.
Đời đời kiếp kiếp, người duy nhất Từ Quan Lan yêu cũng chỉ có Thẩm Chi Chi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Oa, lãng mạn quá đi!”
“Ngọt sâu răng luôn, chồng của bà cô tổ trông cưng chiều bà cô tổ thật đấy.”
Thẩm Chi Chi chớp mắt nhìn Từ Quan Lan, trong lòng vui như mở hội.
Từ Quan Lan đương nhiên là cưng chiều cô rồi, đây chính là người chồng tốt mà cô đã ngàn chọn vạn lựa, chất lượng tuyệt đối là chuẩn không cần chỉnh.
chương trình lần này không chỉ giúp Thẩm Chi Chi và mọi người thu về danh tiếng, mà còn kiếm được kinh phí cần thiết để duy trì việc truyền thừa di sản phi vật thể, giúp các sư phụ có thể chuyên tâm làm việc, nghiên cứu văn hóa dân gian. Dưới sức ảnh hưởng của chương trình, họ còn chiêu mộ được hết lớp này đến lớp khác các học trò đến để kế thừa những di sản văn hóa phi vật thể đang đứng trước nguy cơ thất truyền.
Trong vòng một năm, hàng chục vạn người trẻ tuổi đã đăng ký học văn hóa phi vật thể. Thẩm Chi Chi và ekip thậm chí còn thành lập một bộ phận chuyên trách để tuyển chọn những người trẻ có năng khiếu. Sau khi bộ phận này được thành lập, sự nghiệp truyền thừa di sản phi vật thể của Hoa Quốc cứ thế lên như diều gặp gió. Rất nhiều tài nghệ sắp thất truyền bỗng nhiên lại có vô số người trẻ tuổi xung phong kế thừa.
Các vị sư phụ già nhìn đám trẻ, bất giác lại nhớ đến thời mình còn là học trò. Ngọn lửa nhiệt huyết này thật sự vẫn vẹn nguyên như ngày nào.
Thầy dạy tận tâm, trò học chăm chỉ, họ còn lo gì văn hóa truyền thống của Hoa Quốc không thể lưu truyền mãi về sau?
Thẩm Chi Chi mỉm cười nhìn khung cảnh hân hoan tràn đầy sức sống ấy, lòng cô cũng ngập tràn vui sướng.
Cô thật sự phải cảm ơn hệ thống đã đưa cô đến đây, giúp cô tìm thấy ý nghĩa thực sự của cuộc đời, tìm được người mình yêu và hoàn thành những nuối tiếc năm xưa.
Cuộc đời này của cô quả thực vô cùng may mắn. Ở nhà được cưng chiều như châu như ngọc, xuất giá vẫn là bậc cửu ngũ chí tôn, cao quý vô ngần. Ngay cả khi xuyên không cũng gặp được những hậu bối hết mực kính trọng, thậm chí còn gặp lại được người thương đã chờ đợi mình cả ngàn năm.
Vận mệnh của cô tốt như vậy, nên cô càng muốn chia sẻ may mắn này cho người khác, để họ cũng có thể nhờ vào đó mà sống một cuộc đời tốt đẹp hơn.
Để văn hóa truyền thống Hoa Quốc tỏa sáng rực rỡ trên vũ đài thế giới, Thẩm Chi Chi tin chắc rằng đó chính là ý nghĩa của việc cô đến với thế giới này.