Thái Hậu Xuyên Không Cùng Con Cháu Đỉnh Lưu Tham Gia Show Thực Tế

Chương 376



 

Nhưng nếu biết khó mà không làm, họ sẽ là kẻ phản bội tổ tiên, phản bội tổ quốc. Biết con đường phía trước gian nan, họ càng phải đương đầu với khó khăn, dùng hành động của mình để cho đám trộm cắp kia biết quyết tâm của Hoa Quốc trong việc bảo vệ văn hóa truyền thống!

 

Họ nhất định sẽ đóng đinh những kẻ trộm cắp văn hóa Hoa Quốc lên cột trụ ô nhục. Bảo vệ văn hóa truyền thống, họ phải hành động, đưa văn hóa truyền thống ra toàn thế giới.

 

Làn sóng Hoa lưu mới là đỉnh cao"

"Thẩm Chi Chi cũng không ngờ lời nói của mình lại có thể tạo ra sự đồng cảm lớn đến vậy. Nhưng đây chính xác là điều cô mong muốn, bởi vì thứ cô cần nhất lúc này chính là sự chú ý của cộng đồng.

 

Có được sự chú ý thì mới có thể khiến nhiều người biết đến những giá trị văn hóa truyền thống này, và lũ đạo chích văn hóa kia sẽ không còn đường để ăn cắp nữa.

 

Những tinh hoa nghệ thuật của đất nước không thể để cho bất kỳ kẻ nào xâm phạm.

 

Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện

Nhìn đám trộm cắp văn hóa bị áp giải đi, Thẩm Chi Chi cảm thấy cơn tức dồn nén trong lòng bấy lâu nay tan đi trong phút chốc. Sau này, cứ có kẻ nào như vậy xuất hiện, cô sẽ tống kẻ đó vào tù.

 

Chỉ biết ăn cắp, lẽ nào bọn họ không có văn hóa của riêng mình sao? Trộm cắp đã thành thói quen, đến mức quên cả gốc gác của bản thân rồi.

 

Những lời Thẩm Chi Chi vừa nói ra đã khuấy động cảm xúc của khán giả tại hiện trường. Ít nhiều gì họ cũng là những người đang ngày đêm gìn giữ một nghề thủ công truyền thống, nên khi đối mặt với việc văn hóa bị đ.á.n.h cắp, họ cũng đau xót không thôi.

 

Cô Thẩm nói không sai, họ càng phải cảnh giác với lũ trộm cắp này hơn. Họ phải đoàn kết lại, cùng nhau chống lại nạn ăn cắp văn hóa!

 

Thẩm Chi Chi quay đầu, chìa tay về phía Lâm Thiếu Hoa đang đứng bên cạnh với vẻ mặt có phần bướng bỉnh, “Bác ơi, cảm ơn bác đã âm thầm bảo vệ văn hóa truyền thống của chúng ta. Cháu cũng xin chào mừng bác gia nhập vào dự án bảo tồn di sản văn hóa phi vật thể của chúng cháu. Chúng ta hãy cùng nhau làm cho nghệ thuật múa rối bóng tỏa sáng rực rỡ.”

 

Lâm Thiếu Hoa nhìn bàn tay Thẩm Chi Chi đưa ra, hai hàng lệ già không kìm được mà lăn dài trên má. Sự kiên trì của ông cuối cùng đã có ý nghĩa. Ít nhất là ngay hôm nay, ngay lúc này, ông đã bảo vệ thành công nghệ thuật múa rối bóng mà ông đã dành cả đời để yêu thương.

 

“Được! Chúng ta sẽ cùng nhau làm cho múa rối bóng tỏa sáng, để cho cả thế giới được chiêm ngưỡng.” Nói xong, Lâm Thiếu Hoa còn kiêu hãnh nói thêm, “Sau này, lũ trộm cắp kia có muốn ăn trộm cũng phải tự xem lại mình có đủ tầm không đã.”

 

Thẩm Chi Chi và Thẩm Ngôn nghe vậy thì không nhịn được mà bật cười. Không ngờ ông cụ này cũng đáng yêu phết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Cô Thẩm này, cô có học múa rối bóng không? Tôi nhận cô làm đệ tử, đảm bảo sẽ dạy cho cô đến nơi đến chốn.”

 

Lâm Thiếu Hoa thấy Thẩm Chi Chi có dáng vẻ lanh lợi, cốt cách hơn người, quả quyết đây chính là một tài năng hiếm có để học múa rối bóng. Nếu cô Thẩm chịu học, sau này nghệ thuật múa rối bóng sẽ có người kế nghiệp.

 

Thẩm Chi Chi khẽ nhếch miệng. Nếu chỉ để quảng bá, cô có thể làm được. Nếu chỉ là học hành vui vẻ qua loa, cô cũng có thể thử. Nhưng để trở thành người kế thừa di sản văn hóa phi vật thể một cách chính thống, Thẩm Chi Chi thật sự sợ mình không gánh nổi trách nhiệm nặng nề này.

 

Thế nhưng, nhìn ánh mắt tha thiết của Lâm Thiếu Hoa, Thẩm Chi Chi ít nhiều cũng có chút động lòng. Ông cụ cũng không dễ dàng gì, vớ được một người là quý như vàng.

 

Nhưng cô thật sự không gánh nổi trọng trách của một người kế thừa.

 

Cô khẽ thở dài, rồi nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi của ông cụ, có chút tiếc nuối nói: “Bác ơi, có lẽ cháu không làm được đâu ạ.”

 

Nghe Thẩm Chi Chi nói vậy, ánh mắt Lâm Thiếu Hoa lập tức xìu xuống. Ông cũng biết chuyện này chẳng dễ dàng gì, cô Thẩm không muốn học cũng là chuyện thường tình.

 

Thẩm Ngôn liếc nhìn Lâm Thiếu Hoa, trong đầu chợt nhớ đến mấy diễn viên quần chúng mà anh từng tiếp xúc ở đoàn phim trước.

 

Hình như họ vẫn luôn mày mò về múa rối bóng, nhưng mới chỉ học được chút ít bề ngoài, cuộc sống thì rất chật vật. Để tiếp tục theo đuổi đam mê, họ vừa đóng vai quần chúng ở đoàn phim, vừa từ từ học hỏi, nghiên cứu.

 

Lúc đó, Thẩm Ngôn khá thân với họ, còn cùng nhau ngồi xổm dưới chân tường ở phim trường để ăn cơm hộp. Thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, anh mới hiểu được sự vất vả của họ. Nhưng họ vẫn quả quyết sẽ lật tung mọi sách cổ, nhất định phải học múa rối bóng cho thành tài.

 

Thẩm Ngôn cảm thấy có thể giới thiệu mấy người này!

 

Mắt anh chợt sáng lên: “Bác ơi, cháu có vài người có thể giới thiệu, bác có cần không ạ?”

 

“Họ còn rất trẻ, nhưng lại vô cùng yêu thích múa rối bóng, thậm chí còn xem đó là đam mê cả đời.”