GIỚI THIỆU:
Ngày đại hôn lần thứ sáu của Thẩm Trụ, tân nương mà hắn vất vả lừa cưới đã cao chạy xa bay.
Tên họ Thẩm này xưa nay chẳng biết làm người, lập tức sai thị vệ vây kín cả biệt viện, trước mặt bao người bắt đầu lựa chọn tân nương thay thế.
Đám tiểu thư khuê các đều bị dọa đến mức vứt cả thể diện xuống đất mà giãy đạp ăn vạ, chỉ sợ bị chọn trúng thì sáng hôm sau đã thành góa phụ.
Chỉ có ta là ung dung gặm móng giò, vừa ăn vừa thưởng thức nhan sắc tuyệt thế vô song của Thẩm Trụ.
Hắn nâng kiếm, ánh mắt lạnh nhạt quét qua đám nữ tử, rồi nhìn ta đầy chán ghét:
“Ngươi, lăn tới bái đường cho bản quan.”
Sau đó, Thẩm Trụ càng nghĩ càng thấy lỗ nặng, bóp cằm ta mà cảnh cáo:
“Không được thèm thuồng nhan sắc của bản quan.
Không được nảy sinh tình ý vượt mức.
Sau này gặp được ý trung nhân thì lập tức hòa ly!”
Hai năm sau, ta quả thực gặp được người tốt, liền đúng hẹn tới bàn chuyện hòa ly với hắn.
Thẩm Trụ bóp nát quả cầu sắt vẫn thường cầm chơi, môi mỉm cười ôn hòa:
“Chúc phúc.
Ngày nào thành thân?
Bản quan nhất định sẽ tự tay tiễn hắn xuống hoàng tuyền.”