Ta Ôm Bụng Trốn Khỏi Thái Tử

Chương 9



40

 

Ta quyết định phải tận dụng triệt để sự việc lần này.

 

Nhất định phải tạo ra cảm giác ta đã phải chịu một nỗi oan ức tày trời, một lần đạt được mấy mục đích của ta.

 

Chu Hoài Cẩn xin lỗi ta rất lâu, ta còn chưa kịp đưa ra yêu cầu, hắn đã đưa hết giấy tờ nhà đất, giấy tờ ruộng đất cho ta, còn cho ta rất nhiều vàng bạc châu báu, nhìn qua cũng đủ cho ta ăn mấy đời.

 

Ta cố sống cố ch//ếc đè nén khóe miệng đang muốn nhếch lên, lạnh lùng nhận lấy.

 

Không dám tưởng tượng, nếu ta bị bán vào thanh lâu, chỉ cần nằm đã kiếm tiền dễ dàng như vậy, ta còn không muốn ra ngoài nữa ấy chứ!

 

Chu Hoài Cẩn thở phào một hơi, định theo ta vào phòng.

 

Ta nghĩ còn có lời muốn nói với hắn, nên không từ chối.

 

Kết quả là con người này, thật sự là trước đây không nhìn ra, vừa vào đã nghĩ đến cái chuyện đó...

 

Thật là một nam nhân lắm mưu nhiều kế.

 

Hắn nên đi chữa lại cái đầu đi, sau này làm Hoàng đế, hậu cung nhiều phi tần như vậy, chẳng phải là tha hồ hoang phí sao?

 

Ta nghiêm khắc từ chối hắn, nói: "Ta không phải là loại nữ nhân tùy tiện!"

 

Hắn ngượng ngùng nói: "Một lần với hai lần thì có gì khác nhau? Chúng ta không nói, ai mà biết? Hơn nữa, đợi sau này ta cưới nàng, cũng là chuyện sớm muộn."

 

"Dừng."

 

Ta nói: "Ta đang nói với ngài, ta muốn xuất cung. Ngài đối xử với ta như vậy, chính là sỉ nhục tình nghĩa bao nhiêu năm ta hầu hạ bên cạnh ngài, ta không muốn hầu hạ nữa."

 

41

 

Chu Hoài Cẩn sống ch//ếc không đồng ý, nói ta hãy đợi, đợi hắn lên ngôi hoàng đế, sẽ lập tức phong ta làm Hoàng hậu.

 

Hắn cũng giỏi "nổ" thật đấy.

 

Ta nửa chữ cũng không tin.

 

Ta nói nếu bắt ta rời cung, ta sẽ lập tức thắt cổ, vì sự trong sạch của ta đã mất rồi, ta phải tuẫn tiết.

 

Hắn kinh ngạc, vì ta lại hiểu được cả từ "tuẫn tiết".

 

Cuối cùng vẫn phải thả ta ra khỏi cung.

 

Tên khốn.

 

Lúc rời cung, ta không nhịn được mắng một câu, vậy mà hắn cũng chẳng thèm níu kéo ta lấy một lần, ta lại thấy mình thật thiệt thòi.

 

Ta về nhà, di mẫu và hai vị tỷ tỷ vô cùng vui mừng.

 

Di mẫu nói muốn tìm cho ta một mối tốt, ta từ chối thẳng thừng, nói ra chuyện mình đã mất trong sạch.

 

Di mẫu lại khóc một trận, bảo rằng có lỗi với ta, đã hại đời ta.

 

Ta thấy thế cũng hay, trực tiếp dùng một lý do, chặn họng tất cả những ai muốn khuyên ta thành hôn.

 

Ta không ngờ, mình mới mười sáu tuổi đầu đã bắt đầu cuộc sống dưỡng lão.

 

Ta nghi ngờ di mẫu mới là mẹ ruột của mình, vì những việc di mẫu thích làm, ta đều thích.

 

Hai chúng ta mua rất nhiều hoa, muốn biến cả sân viện thành một thế giới rực rỡ sắc hoa.

 

42

 

Chu Hoài Cẩn thỉnh thoảng có đến thăm ta.

 

Hắn vừa đến là y như rằng muốn động tay động chân, thậm chí còn giả bệnh, nào là đau ngực, cát bay vào mắt… 

 

Ta thấy từ khi giữ khoảng cách với hắn, mỗi lần không gặp lại thấy nhớ.

 

Cứ cảm thấy sắp đến ngày hắn tới thăm ta, là một hai ngày trước đó tim lại đập thình thịch, đặc biệt mong chờ điều gì đó.

 

Di mẫu nói vậy là ta thích Thái tử rồi.

 

Di mẫu nói, nữ nhân ai cũng rất yêu nam nhân của mình.

 

Lời này, ta chỉ cười khẩy.

 

Nếu Chu Hoài Cẩn đối xử không tốt với ta, không hạ mình dỗ dành ta, ta thèm liếc hắn lấy một cái.

 

Hoàng đế đột nhiên bệnh nặng.

 

Để Thái tử giám quốc, không biết là bệnh gì.

 

Chu Hoài Cẩn đã một hai tháng không đến thăm ta.

 

Mỗi ngày ta đều sống khá vui vẻ, cho đến khi di mẫu nói ta trông giống như có thai, ta mới giật nảy mình.

 

Kết quả đại phu xem xong, ta m.a.n.g t.h.a.i thật.

 

Chuyện này khiến ta rất phiền muộn.

 

Di mẫu và ta nhìn cái bụng của ta, đều rơi vào trầm tư.

 

Ta mơ một giấc mơ, trong mơ hắn cưới Thái tử phi, Thái tử phi nói ta là nha hoàn trèo giường, không biết giữ quy củ, sai người đ//ánh ch//ếc ta!

 

Tỉnh lại, ta quyết định rời kinh thành, đến phương Nam sinh sống.

 

Cứ lánh đi một thời gian, xem tình hình thế nào rồi tính.

 

Chẳng lẽ lại đi trông mong một vị Thái tử cưới một tỳ nữ sao?

 

Hơn nữa, lỡ ta sinh con ra, hắn cướp mất đứa bé thì làm sao?

 

43

 

Kết quả vào ngày chúng ta chuẩn bị rời đi, cả thành giới nghiêm, Hoàng đế băng hà.

 

Vừa giới nghiêm, cửa thành liền bị đóng mấy ngày.

 

Nghe nói phải đợi Thái tử đăng cơ mới dỡ bỏ giới nghiêm.

 

Di mẫu an ủi ta, nói sẽ không sao, đừng lo lắng, bụng ta vẫn chưa lộ.

 

Kết quả chúng ta còn chưa đi được, thánh chỉ đã tới, muốn ta vào cung.

 

Thái giám truyền chỉ chính là quản sự ở Đông cung, còn nói ta sắp phất lên rồi.

 

Ta chẳng thấy mình phất lên, mà chỉ thấy mình bị nhốt lại.

 

Chu Hoài Cẩn nói hắn biết ta đang nghĩ đến chuyện bỏ trốn, hắn nói hạ nhân trong căn nhà hắn tặng ta đều là người của hắn, nhất cử nhất động của ta hắn đều biết rõ.

 

Nên hắn mới phong tỏa toàn thành.

 

Hắn còn thì thầm bên tai ta: "Ta cho nàng cơ hội lựa chọn, là ngoan ngoãn theo ta về làm chủ tử, hay là bị đ//ánh gãy chân khiêng về làm chim lồng cá chậu?"

 

Ta nhất thời không biết nên dùng thái độ gì với hắn, nên cúi đầu thuận theo, hay là trợn mắt lạnh lùng.

 

Sau đó hắn lại ngọt ngào nói nhất định sẽ phong ta làm Hoàng hậu, nếu ta không nghe lời mà bỏ trốn, hắn sẽ khiến ta hối hận vì đã sinh ra trên đời này.

 

Nghe lời hắn nói, ta lại rơi vào trầm tư, nhất thời không biết có phải vì sắp làm Hoàng đế rồi nên hắn tự mãn hơi quá rồi không?

 

Ta ở trong cung ăn ngon uống tốt, có người hầu hạ.

 

Chu Hoài Cẩn ngày nào cũng đến thăm ta, còn muốn ngủ cùng ta.

 

Ta nói ta không bị lừa lần thứ hai đâu.

 

Hắn liền cười, nói hắn có cầm thú đến mấy cũng không làm hại con của mình.

 

Ta vốn định đáp "chưa chắc đã là con của ngài đâu", nhưng nghĩ lại, đối đầu với hắn, chắc chắn là ta chịu thiệt, thế nên ta chỉ hừ một tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

44

 

Chu Hoài Cẩn lên làm Hoàng đế.

 

Có những người, thật đúng là trời sinh mệnh phú quý.

 

Nghe nói hắn muốn lập ta làm Hoàng hậu, rất nhiều đại thần phản đối.

 

Trong đó, nhà ngoại của hắn phản đối kịch liệt nhất.

 

Ta sợ mình bị họ hại ch//ết.

 

Ta nơm nớp lo sợ, nói với Chu Hoài Cẩn rằng ta có thể không làm Hoàng hậu, phong ta làm Quý phi cũng được.

 

Không miễn c//ưỡng.

 

Tên này, vậy mà lại đồng ý!

 

Sao hắn không tranh luận với ta vài câu, thể hiện lòng trung thành gì đó với ta chứ?

 

Tức ch//ếc ta, chỉ muốn đứng phắt lên bàn hờn dỗi.

 

Di mẫu vào cung chăm sóc ta.

 

Mười tháng mang thai, ta sinh hạ một bé trai.

 

Chu Hoài Cẩn vô cùng vui sướng, cảm giác cứ như là hắn sinh ra nó vậy.

 

Hắn vẫn chưa lập Hoàng hậu, cũng không tuyển tú, vì Tiên đế vừa băng hà, hắn nói mình phải để tang ba năm, làm gương cho thiên hạ.

 

Đến năm thứ hai, ông ngoại của hắn qua đời, thế hệ thân thích bên nhà ngoại không có ai gánh vác nổi, thế lực ngoại thích này coi như không đ//ánh mà tự vỡ.

 

Ta lại sinh thêm một bé gái, hắn trực tiếp ban chiếu thư phong ta làm Hoàng hậu.

 

Chiếu thư viết vô cùng cảm động, nói ta lúc hắn còn khốn khó đã không rời không bỏ, những năm qua luôn dốc lòng chăm sóc hắn, "cưới vợ cưới người hiền", chính là nói người như ta.

 

Ta cũng bị cảm động lây, ta không biết phẩm đức của mình lại cao thượng đến thế, tình cảm của mình lại thuần khiết đến thế.

 

Chu Hoài Cẩn hỏi ta: "Lần này ta không lừa nàng phải không? Thấy chưa, có phải ta đã chịu trách nhiệm với nàng đến cùng rồi không?"

 

Ta nhìn hắn bằng ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nói: "Ta biết ngay là ta không chọn sai người mà."

 

Vinh hoa phú quý và lang quân như ý, ta đều có được cả hai.

 

Ta mới là người trời sinh mệnh phú quý.

Ngoại truyện

 

1

 

Chu Hoài Cẩn vẫn thích Tiểu Man chống nạnh mắng hắn như một nữ tử chanh chua.

 

Mặc dù những ngày tháng bị giam lỏng có chút buồn bực.

 

Nhưng quen rồi cũng thấy ổn.

 

Hắn không ngờ Tiểu Man vẫn bằng lòng chịu khổ cùng mình.

 

Mặc dù thái độ của nàng đối với hắn ngày càng tệ, thường xuyên sai hắn làm việc, còn khinh bỉ hắn làm không tốt.

 

Nàng thật sự có sức sống mãnh liệt, giống như cỏ dại, bất kể ở đâu cũng có thể vươn lên mạnh mẽ.

 

Hắn dần quen với nhịp sinh hoạt mỗi ngày, cùng nàng nấu cơm, quét dọn, trồng rau, đào đường hầm.

 

Chuyện đào đường hầm, thật không biết nàng nghĩ ra thế nào nữa.

 

Nói nàng ngốc, thì đầu óc nàng lại khá tinh ranh.

 

Trong cái rương kia của nàng, đã cất giấu không ít tiền của.

 

Giống y như một kẻ giữ của.

 

Nói nàng thông minh, thì lại rất dễ bị lừa.

 

Có lúc hắn nghĩ, nếu thật sự đào thông đường hầm, có lẽ hắn sẽ thật sự cân nhắc cùng nàng về quê, hai người cày ruộng sống hết đời.

 

2

 

Nhưng hắn biết, Tiểu Man ghét nhất chính là cày ruộng.

 

Nàng chỉ muốn vinh hoa phú quý.

 

Rất nhiều lần, hắn đều muốn h//ôn   nàng.

 

Nhưng nàng, ngoại trừ lúc ban đầu khi hắn đến gần thì đỏ mặt ngại ngùng, còn sau đó đều mặt lạnh tanh hỏi hắn có phải muốn ăn đòn không, trong mắt có thấy chút việc nào để làm không.

 

Haiz.

 

Nếu hắn vẫn là Thái tử, nhất định nàng vẫn sẽ bằng lòng phải không?

 

Cuộc sống tàn khốc đã mài mòn tấm lòng thiếu nữ của nàng.

 

Hắn thật ra có linh cảm, Phụ hoàng của hắn không thật sự tin vào thuật vu cổ gì đó.

 

Phụ hoàng của hắn còn từng nói "Không bàn chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, thần thánh" cơ mà.

 

Hắn là Trữ quân mà Phụ hoàng dốc lòng bồi dưỡng, lúc nhỏ hắn còn ngồi trên đùi Phụ hoàng xem người xử lý chính vụ, sao người có thể vì một nữ nhân mà dễ dàng phủ định người thừa kế của mình chứ.

 

Có lẽ là do hắn trời sinh đã có được quá nhiều thứ.

 

Thật ra hắn cũng không muốn làm Hoàng đế lắm.

 

Hắn biết, nếu không làm Hoàng đế, có lẽ sẽ có một cuộc sống khác.

 

Ví dụ như ở bên Tiểu Man.

 

3

 

Nàng nói với hắn muốn rời cung, muốn xem mắt chọn nhà chồng, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác không nói nên lời.

 

Cảm thấy mình bị lừa rồi.

 

Nhưng bị lừa rồi, cũng không thể tìm thủ phạm tính sổ.

 

Vì danh không chính, ngôn không thuận.

 

Rõ ràng là nàng nói nàng muốn ở bên hắn cả đời.

 

Rõ ràng là nàng nói bọn họ tâm ý tương thông.

 

Rõ ràng là nàng đến bên hắn trước, lại không rời không bỏ.

 

Nữ nhân này, thật sự rất thích mấy lời tâng bốc, lại chẳng hiểu rõ ý nghĩa, ngày nào cũng treo bên miệng, hắn sẽ coi là thật đó.

 

Thôi bỏ đi, vẫn là nên lừa nàng về tay trước, rồi từ từ nói cho nàng biết không thể nói bừa, nói rồi là phải chịu trách nhiệm cả đời.

 

Nếu không nghe lời, sẽ bị nhốt lại.

 

Hắn mỉm cười nhìn dáng vẻ lúc ngủ của nàng, chân mày nàng hơi nhíu lại, hắn lại nhẹ nhàng vuốt phẳng.

 

Nàng tỉnh rồi, thấy hắn đang nhìn mình, đôi mắt hắn đôi lúc có chút đáng sợ.

 

Nàng nói: "Chàng nhìn ta như vậy làm gì, đáng sợ lắm."

 

Hắn cười rất dịu dàng: "Nhìn nàng xinh đẹp."

 

Nàng đắc ý: "Đó là dĩ nhiên, nếu ta không xinh đẹp, sao có thể làm Hoàng hậu."

 

Hai người tựa vào nhau, đều cảm thấy bình yên thanh thản.

 

Giống như lúc bọn họ bị nhốt, trời vào hạ, hai người nằm dưới bóng cây hòe già, ăn no uống đủ, không màng thế sự.

 

(Hết)