Ta Ôm Bụng Trốn Khỏi Thái Tử

Chương 5



20

 

Sau khi Hoàng hậu qua đời, cuộc sống của Chu Hoài Cẩn rất khó khăn.

 

Tuổi của hắn trong số các hoàng tử được coi là nhỏ, bởi vì là con của Hoàng hậu, thế lực nhà ngoại của Hoàng hậu hùng mạnh, nên mới được phong làm Thái tử.

 

Nhưng từ khi Hoàng hậu bắt đầu lâm bệnh, nhà ông ngoại hắn lại đưa hai phi tần xinh đẹp vào cung, và cả hai đều sinh được hoàng tử.

 

Hoàng thượng đang ở tuổi tráng niên, vị trí Thái tử này của hắn như ngồi trên đống lửa.

 

Hắn vốn dĩ được coi là thiên chi kiêu tử, hưởng thụ vạn ngàn sủng ái.

 

Giờ đây lại thường xuyên bị quở trách, mấy hoàng huynh của hắn đều đã nhận được chức quan trong triều, lại lập được một số thành tích, thế nên Hoàng đế ngày càng bất mãn với Thái tử.

 

Có thể cũng có nguyên nhân từ gió bên gối của các phi tần.

 

Hoàng thượng nhanh chóng lập Hoàng hậu mới, vẫn là một nữ tử của nhà ngoại Chu Hoài Cẩn, tính theo vai vế, hẳn là một biểu tỷ của Chu Hoài Cẩn.

 

Tân Hoàng hậu trẻ trung xinh đẹp, tựa như một đóa hoa mẫu đơn mới nở, khiến người ta nhìn thấy mà quên cả trần tục, lại còn sinh được một hoàng tử.

 

Hoàng đế vô cùng yêu thích.

 

Chu Hoài Cẩn nói, phụ hoàng của hắn từ khi cưới Tân Hoàng hậu, cả người dường như đã trở lại thời niên thiếu.

 

Ta nói, vậy ngài nên nhìn thoáng ra một chút.

 

Hắn bảo ta nếu không biết nói gì thì có thể ngậm miệng lại.

 

21

 

Chuyện t.h.ả.m nhất đã xảy ra.

 

Năm ta mười ba tuổi, vẫn còn đang ảo tưởng tương lai không chừng mình cũng sẽ trở thành một phi tần của Chu Hoài Cẩn, sống cuộc sống người trên người.

 

Nhưng, Chu Hoài Cẩn bị phế truất.

 

Thái giám tìm thấy một hình nhân bị găm kim dưới ván giường của hắn, trên hình nhân có viết hai chữ "Hoàng đế".

 

Hoàng đế nổi trận lôi đình, mắng Chu Hoài Cẩn bất trung bất hiếu, uổng làm con, làm thần.

 

Vốn dĩ định ban cho hắn cái ch//ết, nhưng tất cả triều thần đều cầu xin, lại mang cả Tiên Hoàng hậu ra.

 

Nghe nói, trên triều đường, Hoàng đế nghe thấy tên của Tiên Hoàng hậu, đã sững sờ rất lâu, sau đó mới miễn tội ch//ếc cho Chu Hoài Cẩn, nhốt hắn vào Tông Nhân Phủ.

 

Hắn thậm chí còn không kịp quay về Đông cung một chuyến.

 

Ta vốn dĩ cũng sẽ bị xử tử.

 

Đó là lần đầu tiên ta cảm thấy cổ mình lành lạnh.

 

Nhưng may mà Hoàng đế vẫn còn đề cao lòng nhân ái.

 

Chúng ta bị điều đến Tân Giả Khố, nơi khổ cực nhất trong cung để làm việc.

 

Mỗi ngày còn mệt hơn cả con lừa trong thôn.

 

Làm được một tháng, ta muốn treo cổ tự tử.

 

Mệt quá, ta thà ch//ếc đi còn hơn, không muốn tiếp tục mệt mỏi như thế này nữa.

 

Mỗi ngày ăn uống đã tệ, còn bị người khác bắt nạt.

 

Ta không biết Chu Hoài Cẩn đã ch//ếc hay chưa.

 

Sớm biết có ngày hôm nay, ta nên nói với hắn, nói rằng ta có chút thích hắn. Ta còn nên nói cho hắn biết, nếu hắn không thể rời xa ta như vậy, chắc hẳn cũng có chút thích ta.

 

Trước đây luôn cảm thấy hắn là chủ tử, ta là nô tài, giữa chúng ta không có kết quả.

 

Bây giờ cả hai chúng ta đều là cá nằm trên thớt, ta nên nói cho hắn biết.

 

Ít nhất thì giàu sang quyền thế và tình yêu, cũng phải có được một thứ.

 

Mặc dù cả hai chúng ta trông vẫn còn hỉ mũi chưa sạch.

 

22

 

Lúc ta treo cổ, bị quản sự phát hiện.

 

Bà ta định đ//ánh ta một trận ra trò, vì ch//ếc một người là thiếu một người làm việc.

 

Bà ta nói ta muốn ch//ếc à, mơ đẹp đi.

 

Ta nói sớm muộn gì ta cũng ch//ết! Bà không cản được ta đâu!

 

Đây là lần đầu tiên ta nói chuyện cứng rắn như vậy ở trong cung.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói xong chỉ cảm thấy sảng khoái!

 

Ta không làm gì nữa, họ muốn đ//ánh muốn phạt thế nào cũng được.

 

Kết quả quản sự còn chưa kịp đ//ánh ta, một thái giám lạ mặt đã đến đưa ta đi.

 

Di mẫu biết chuyện của Chu Hoài Cẩn, đã bỏ tiền ra tìm quan hệ, điều ta đến Tông Nhân Phủ.

 

Ta còn tưởng Chu Hoài Cẩn nhất định cũng giống ta, tiều tụy không chịu nổi, mặt mày bơ phờ, không còn gì để luyến tiếc.

 

Nhưng hắn sống tốt lắm!

 

Hoạt động của hắn bị hạn chế, đều ở trong một cái sân, nhưng không cần làm việc, hắn còn có sách để đọc, mỗi ngày chính là đọc sách viết chữ, dựa vào việc trèo cây và leo tường vượt mái nhà để rèn luyện thân thể.

 

Ta: "..."

 

Hắn nhìn thấy ta, trong mắt còn có vẻ khá vui, nói: "Ta còn tưởng ngươi đã xuất cung đoàn tụ với di mẫu và các tỷ tỷ của ngươi rồi."

 

Nhìn bộ dạng này của hắn, ta lại nghĩ, có phải sau này hắn sẽ lại trở thành Thái tử không, nên mới có thể ung dung tự tại như vậy.

 

23

 

Vì thế ta lập tức biểu lộ lòng trung thành, nói sẽ thề ch//ếc đi theo hắn.

 

Hốc mắt hắn lập tức đỏ lên, nói hắn bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, mà ta vẫn bằng lòng theo hắn chịu khổ… 

 

Trong lòng ta cũng thấy khổ, sau đó ấm ức kể cho hắn nghe những nỗi khổ mà ta đã phải chịu trong hơn một tháng qua.

 

Cuối cùng hắn đưa cái bánh bao của mình cho ta, bản thân chỉ húp cháo loãng, nói ta đã vất vả rồi.

 

Hai chúng ta cứ thế ở lại Tông Nhân Phủ.

 

Di mẫu có chút quan hệ trong cung, cũng chỉ có di mẫu bằng lòng ra tay giúp đỡ.

 

Di mẫu mua chuộc cung nhân, gửi chút củi gạo dầu muối vào cho chúng ta.

 

Thế là ta và Chu Hoài Cẩn mỗi sáng thức dậy, hắn đi quét sân, ta vào bếp nấu cơm.

 

Ăn sáng xong, ta cầm cuốc ra mảnh đất trống ở sân sau để xới đất trồng rau.

 

Chu Hoài Cẩn cầm một quyển sách, ngồi xem bên cạnh ta.

 

Ta bảo hắn cùng ta trồng rau.

 

Hắn cũng khá là tùy cảnh mà an, trước khi ta đến, hắn cũng tự mình dọn dẹp phòng ốc, tự giặt quần áo của mình.

 

Sau khi ta đến, ta làm gì hắn cũng làm theo, nhưng hắn không thích cuốc đất, hắn nói cuốc đất không bằng đọc sách.

 

Ta nói đọc sách thì có ích lợi gì, đọc sách không thể ăn thay cơm, cuốc đất trồng rau có thể dùng để nấu ăn.

 

Vào buổi chiều, khi không có gì để làm, trong sân có một cây hòe già vừa cao vừa lớn, không có việc gì ta lại trèo lên đó để ngắm nhìn thế giới bên ngoài.

 

24

 

Hầu hết thời gian, Chu Hoài Cẩn dạy ta đọc sách viết chữ, trình độ văn hóa của ta đã đạt đến đỉnh cao của cả cuộc đời.

 

Ta lại quay về sống những ngày tháng như ở trong thôn.

 

Chuyện lớn nhất mỗi ngày chính là nấu cơm, ăn cơm, tắm rửa, giặt giũ, ngủ, rồi quét tước sân viện.

 

Nhưng ta mới mười ba tuổi.

 

Ta đâu có muốn bị nhốt ở cái nơi quỷ quái này cả đời.

 

Nếu Chu Hoài Cẩn không ra được, thì ta chắc chắn có thể ra được, ta đâu phải là hoàng tử mang tội.

 

Chu Hoài Cẩn đối xử với ta tốt như vậy, ta nghĩ, ta có thể ở cùng hắn một hai năm, một hai năm sau, ta sẽ đi.

 

Khi đó chúng ta đều đã trưởng thành, hắn cũng là người lớn rồi, chắc hẳn sẽ hiểu được tình đời ấm lạnh, chẳng có ai sẽ ở bên ai cả đời.

 

Thế nên ngoài việc trồng rau, ta còn trèo lên cây hòe già để quan sát địa hình, ta biết được nơi chúng ta bị nhốt, hướng Tây Nam là nơi gần với bên ngoài cung nhất.

 

Vì thế ta bắt đầu đào địa đạo.

 

Chu Hoài Cẩn nhìn mà than thở không ngớt.

 

Ta nói cho hắn biết kế hoạch trốn thoát của mình, nhưng ta nói là đào cho cả hai chúng ta, chúng ta sẽ cùng nhau trốn thoát.

 

Hắn rất nhanh đã từ chỗ chê ta lấm lem bùn đất, đến sau này tự giác tham gia vào hàng ngũ đào địa đạo cùng ta.

 

Chúng ta đào hăng say khí thế, rau cũng trồng tốt ơi là tốt, thậm chí còn nuôi được mấy con gà mái đẻ trứng.

 

Mỗi ngày ăn uống béo tốt, lại đi đào địa đạo vã mồ hôi như mưa, tối đến ngủ còn ngon hơn cả heo.

 

Rất nhanh, cả hai chúng ta bắt đầu cao vọt lên, bắp thịt trên tay cũng cuồn cuộn.