Khi lên đến tầng hai của trà lâu, một thiếu niên mặt tròn đã chờ sẵn từ lâu.
Cậu ta mặc đạo bào màu trắng ngà, trên đó là những hoa văn mây, mặc dù gương mặt vẫn còn vẻ ngây thơ, nhưng trong tay cậu lại cầm một cây phất trần.
Nhìn thấy chúng tôi lên lầu, cậu ta tiến lại gần, chắp tay hành lễ và nói: "Ta là Khê Nguyên, đến từ núi Côn Luân, chào các vị đạo hữu."
Trạch Việt chỉ khẽ gật đầu, còn Thanh Chi đứng bên cạnh cậu.
"Ta tên Lục Trạch, đây là muội muội ta, tên Thanh Chi. Còn vị này là..."
Ta ngắt lời giới thiệu của Trạch Việt, quay sang chào lại thiếu niên:
"Chỉ là bạn đồng hành thôi, gọi ta là Âm Âm được rồi. Chào Khê Nguyên Tiểu Đạo trưởng."
Khê Nguyên mặt tròn đỏ bừng, vội vã dẫn chúng ta vào phòng riêng.
"Trong chuyến đi này còn có một sư huynh của ta, chỉ là lúc nãy khi đứng trên cao nhìn ra xa, không biết nhìn thấy gì mà trượt chân ngã, nên không thể ra đón tiếp, mong các vị không chê cười."
Lúc này, cửa phòng mở ra, một người đang ngồi trong đó.
Người đó mặc áo bào màu đỏ sẫm với hoa văn vàng, đầu đội mũ bạc.
Ta và hắn chạm mắt nhau, trong lòng bỗng chấn động.
Cố... Cố Phỉ phiên bản trẻ tuổi?
editor: bemeobosua
Khi nhìn kỹ, người này khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặc dù cũng có đôi mắt phượng xếch, nhưng giữa lông mày và gương mặt lại toát lên vẻ anh khí và sức sống trẻ trung, các đường nét trên khuôn mặt cũng khác biệt so với Cố Phỉ.
Ta cố gắng an ủi mình, có lẽ vẻ đẹp của những người trên thế gian này luôn có sự tương đồng.
Nhắc lại lần nữa, không thể trùng hợp như vậy được!
Bên cạnh, Khê Nguyên lẩm bẩm: "Người thay đồ khi nào vậy..."
Sau đó giới thiệu: "Đây là sư huynh của ta."
Ánh mắt của người kia vẫn cứ dính chặt vào ta, miệng thì nói: "Ta là Bùi Niệm, chào các vị đạo hữu."
Mọi người ngồi xuống, Bùi Niệm tự nhiên ngồi bên cạnh ta, lấy bình trà rót nước cho ta.
Thanh Chi nhìn qua lại giữa ta và Bùi Niệm, nói: "Ah, thật ghen tị với Âm Âm tỷ tỷ, xinh đẹp như vậy, ra ngoài lúc nào cũng có đàn ông tranh nhau quan tâm, khác hẳn với muội..."
Bùi Niệm không thèm ngẩng đầu, tiếp tục công việc của mình: "Khác với cô, xấu xí quá mức, đã thế còn lắm mồm. Hơn nữa, nhìn cô có vẻ lớn tuổi hơn tỷ ấy nhiều, sao lại gọi tỷ ấy là tỷ tỷ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thanh Chi tức giận đến mức muốn nổ tung, "Lục Trạch ca ca, huynh nhìn hắn ta kìa."
Trạch Việt thấy Bùi Niệm đã rót một cốc trà đặt trước mặt ta, sắc mặt lập tức đen lại, đưa tay định lấy cốc trà đi, nhưng bị Bùi Niệm ngăn lại.
Trạch Việt hơi nheo mắt lại, "Bùi Niệm đạo hữu, xin hãy tự trọng, Âm Âm là vị hôn thê của ta."
"Ha!" Bùi Niệm khẽ cười lạnh trong cổ họng, ta cảm thấy hắn vừa liếc ta một cái.
"Vị hôn thê? Nàng đã thừa nhận chưa? Đừng tưởng ta không nghe thấy gì trong phòng, muội muội ngươi thì sắp khóc rồi, ngươi chỉ là bạn đồng hành thôi!"
"Ngươi!" Trạch Việt kiềm chế sự giận dữ, như thể muốn chứng minh điều gì, quay sang ta nói, "Âm Âm, ngồi cạnh ta."
Chưa kịp để ta phản ứng, dưới bàn, chân Bùi Niệm lén đá vào vạt váy của ta, miệng lại trêu chọc: "Một chiếc ghế không thể ngồi ba người đâu, cô nương đứng dậy đi."
Ta vội vàng kéo vạt váy ra khỏi chân Bùi Niệm.
Làm ơn đi, ta vốn chẳng định ngồi đó mà.
Lúc này, cuộc tranh cãi lại bùng lên, Khê Nguyên vội vàng khuyên can hai bên:
"Lục huynh, xin nhường giận, sư huynh ta bình thường không như vậy, hôm nay không biết sao lại thế này."
"Sư huynh, huynh cũng đừng lắm lời nữa."
Ta không nói gì, ánh mắt chuyển ra ngoài, nơi có đoàn kịch đang biểu diễn trên sân khấu tầng dưới.
Một người trong đoàn đang hát: "Đừng rời xa ta!"
"Cô nương cũng thích vở kịch này sao? Đây là vở kịch do tổ tiên bà nội ta viết đấy, bà ấy rất thích xem kịch."
Ta ngẩng đầu lên, hóa ra là bà chủ mang trà điểm tâm lên.
Ta tò mò hỏi: "Vở kịch này kể về chuyện gì vậy?"
Bà chủ cười nói: "Nói là hồi xưa, Cố tiểu hầu gia bị kẻ ác hãm hại, lưu lạc đến thanh lâu, nhưng có tiên nữ xuống trần cứu hắn thoát khỏi nỗi khổ. Thật tiếc, tiên nữ cuối cùng không nói một lời đã ra đi, bỏ lại Cố tiểu công tử, trêu chọc xong rồi cuối cùng bỏ rơi hắn."
"Phụt!" Ta vô tình phun hết trà ra ngoài, ngay lập tức có khăn tay đưa tới, ta cầm lấy khăn, hít sâu một hơi.
Không thể nào... không thể có sự trùng hợp như vậy được... đúng không?
"Bà chủ họ gì vậy?"
Bà chủ cười nhẹ: "À, bà họ Trương."
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y khăn tay, "Vậy bà có biết Cố tiểu hầu gia cuối cùng kết cục thế nào không?"
Bà chủ thở dài: "Sau khi tiên nữ ra đi, Cố tiểu hầu gia bệnh nặng một trận. Nửa năm sau, vụ án Cố gia được minh oan, hoàng thượng tự mình đến thanh lâu đón người, nhưng Cố tiểu hầu gia lại từ chối ân thưởng của hoàng thượng, chỉ nhận lấy giấy tờ đất của thanh lâu, cho giải tán mọi người, một mình sống trong đó."
"Haiz, chỉ qua hai năm, Cố tiểu hầu gia đã qua đời vì buồn bã. Trước khi c.hết, hắn đưa giấy tờ đất cho tổ tiên bà nội ta, chỉ có hai điều kiện, một là đặt tên thanh lâu này là Tư Âm Các, hai là phải bảo vệ thật tốt căn phòng của hắn, không ai được vào."