Ngày Ngày Nhớ Mong

Chương 74



Lâm Trĩ Thuỷ ngây người mất hai giây, còn chưa kịp đứng dậy đã bị A Mạn giành trước, vội vã đưa điện thoại cho cô. Cô lập tức ấn mở, màn hình sáng lên, hôm nay trang tin quốc tế đều đang đưa tin về chuyện này.

Một đoạn video đang đứng top tìm kiếm là cảnh các phóng viên tài chính chen chúc phỏng vấn Ninh Thương Vũ tại hiện trường.

Trong khung hình.

Ninh Thương Vũ mặc một bộ vest bằng lụa đen sắc sảo, tóc đen phía trước được vuốt gọn ra sau, đường chân mày rõ ràng nổi bật dưới vầng trán cao, không cần biểu cảm gì, chỉ bằng khí chất thiên bẩm toát ra đã khiến người ta kinh sợ.

Điều chấn động hơn chính là chuyện mà anh công bố.

Ai cũng biết, những cảng quan trọng trên tuyến hàng hải Thái Bình Dương đã lần lượt được thu về dưới danh nghĩa nhà họ Ninh, đây là dự án đầu tư lớn nhất từ khi Ninh Thương Vũ tiếp quản quyền lực cho đến nay.

Mà anh lại đặt cược tất cả khối tài sản cá nhân để tham gia đàm phán, sau đó chuyển toàn bộ quyền sở hữu sang tên Lâm Trĩ Thuỷ.

Tức là—

Tuyến đường hàng hải Thái Bình Dương này sẽ không còn mang dấu ấn của nhà họ Ninh.

Mà cái tên “Lâm Trĩ Thuỷ” sẽ trở thành biểu tượng quyền lực mới, từ nay về sau sẽ chiếm cứ một phần lớn trong bản đồ thương nghiệp do Ninh Thương Vũ kiểm soát.

Hành động này khiến tất cả mọi người không hiểu nổi lý do.

Lý do nào có thể khiến một kẻ dã tâm đầy mình, chỉ mưu cầu lợi ích, lại tự nguyện cúi đầu nhận thua?

Bầu không khí náo nhiệt tại hiện trường đột ngột tĩnh lặng trong vài giây đầy quái lạ.

Giữa đám đông truyền thông vây quanh, một phóng viên tài chính mặc vest dám tiến lên phía trước, đưa micro hỏi thẳng Ninh Thương Vũ: “Thưa Ninh tổng, anh là người nắm quyền của nhà họ Ninh, hôm nay lại bất ngờ tặng toàn bộ các cảng hàng hải dưới tên mình cho vợ mới cưới. Đây có phải là một phần trong chiến lược kinh doanh mới không ạ?”

Giọng anh nhàn nhạt: “Không có chiến lược gì cả.”

“Vậy tại sao lại làm vậy?” Phóng viên tiếp tục truy vấn.

Ninh Thương Vũ ngẩng đầu, ánh đèn lấp lánh bốn phía bỗng như bị gương mặt tuấn tú đến vô thực của anh làm lu mờ hẳn, người người đều cảm thấy rõ rệt áp lực tỏa ra từ vị thế cao ngất của anh.

Không khí nhất thời im bặt.

Mọi người còn tưởng anh sẽ không trả lời.

Nào ngờ anh từ tốn xoay chiếc nhẫn hình đầu dê đính hồng ngọc trên đốt ngón tay thon dài, ánh mắt màu hổ phách đối diện với hàng chục ống kính, giọng nói trầm ổn vang lên, rõ ràng mà chậm rãi: “Chỉ là món quà sinh nhật dành cho cô ấy thôi.”

Một món quà sinh nhật.

Lời vừa rơi xuống, cả giới tài chính như bị một cơn sóng lớn quét qua, xôn xao khắp nơi.

Từ đó, cái tên Lâm Trĩ Thuỷ nổi danh khắp hải ngoại.



Màn hình điện thoại dừng lại ở khung hình cuối cùng—bóng dáng cao lớn quá đỗi nổi bật của Ninh Thương Vũ.

Lâm Trĩ Thuỷ vẫn ngồi bệt dưới thảm, từ ngẩn ngơ đến chấn động, đến khi màn hình dần tối lại cũng vẫn không thể kìm được cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.

Bao nhiêu năm Ninh Thương Vũ bày binh bố trận, xây dựng cả một thế cục thương nghiệp quy mô khổng lồ, vậy mà cuối cùng lại đem toàn bộ tài sản và quyền lực dâng lên, tặng cho người phụ nữ từng lớn tiếng tuyên bố chỉ muốn một cuộc hôn nhân xa cách.

Trong ván cờ này—

Thứ duy nhất cô có trong tay chỉ là một tình yêu thuần túy, thoạt nhìn chẳng có chút phần thắng, nếu Ninh Thương Vũ cứ tiếp tục là một kẻ lấy quyền lực làm đầu, quyết đoán lạnh lùng, anh sẽ nắm chắc phần thắng.

Thế nhưng món quà sinh nhật ấy.

Và cả chiếc nhẫn quyền lực mà anh công khai đeo trước công chúng.

Tất cả đều là dấu hiệu cho thấy anh cam tâm nhận thua.

Đôi mắt trong veo của Lâm Trĩ Thuỷ dâng đầy lệ, từng giọt nước mắt rơi theo hàng mi rung nhẹ, lăn xuống gương mặt thanh tú dịu dàng, theo gò má, nơi khoé môi, nơi chiếc cằm thon…

Cuối cùng bị lớp vải lụa nơi cổ váy thấm lấy.

Cô đã khóc.

Nhưng người nhà họ Lâm hiếm hoi lại đồng loạt mỉm cười đầy ăn ý.

Ngay cả Thịnh Minh Anh vốn là người phụ nữ theo chủ nghĩa tư bản cũng không nhịn được lắc đầu cảm thán, từng lời nói thốt ra đầy hàm ý: “Xem ra kẻ tham vọng gặp phải đối thủ rồi, sơ sẩy một chút cũng đủ lay động hồng trần.”

Bất kể bên ngoài có ai nhìn thấu được chân tướng hành động của Ninh Thương Vũ hay không, thì trong vòng một ngày, cái tên Lâm Trĩ Thuỷ đã chiếm lĩnh toàn bộ trang nhất tin quốc tế dọc theo bờ biển Thái Bình Dương.

Còn trong nước, những người nắm quyền trong các gia tộc tài phiệt hàng đầu đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, đồng loạt gửi email riêng hỏi thăm Ninh Thương Vũ.

Không một ai nhận được hồi âm.

Lúc này, chiếc máy bay Gulfstream G650ER chuyên dụng đã đáp xuống khu cảng.

Rõ ràng Ninh Thương Vũ muốn tự mình đến đón người về.

Trên chặng đường dài, anh vừa xử lý một lượng lớn công việc từ xa, vừa họp trực tuyến với các thành viên cốt cán trong gia tộc.

Việc anh tặng toàn bộ tài sản khổng lồ làm quà tỏ tình, không ai trong cuộc họp dám mở miệng bình luận.

Chỉ có bên nhà tổ cũ là giận dữ thật sự, Ninh Huy Chiếu nghe tin xong thì tức đến mức phải uống liền mấy viên thuốc huyết áp mới ổn định lại, sau đó chỉ thở dài nói: Ninh Thương Vũ đúng là con trai ruột của Ninh Sâm Khởi.

Cặp cha con huyết thống này, ra ngoài thì chinh phục thế giới, quay về nhà lại tình nguyện quỳ gối trước người gối đầu bên cạnh.

Dù Ninh Huy Chiếu có ý kiến thế nào về chuyện sang tên cảng biển cho con gái nhà họ Lâm.

Thì Ninh Thương Vũ vẫn điềm nhiên lật tài liệu, đến lúc rảnh rỗi mới hờ hững dặn Hề Yến đang đứng bên cạnh: “Chuẩn bị thêm hai bác sĩ riêng cho ông cụ. Ở tuổi này, hoả khí vượng quá cũng không tốt.”

Hề Yến khẽ đáp: “Vâng.”

Cả ngày hôm nay, Lâm Trĩ Thuỷ đều ở nhà mừng sinh nhật. Cô ăn mì trường thọ do Thịnh Minh Anh tự tay nấu, cũng tự mình thổi nến hồng trên bánh kem rồi ước nguyện.

Tới khi ngoài trời nhá nhem tối, mưa phùn cũng ngớt.

Lâm Trĩ Thuỷ lên lầu thay chiếc váy dài lụa trắng tinh, rồi tới thư phòng, nói với Thịnh Minh Anh: “Mẹ, con muốn đi tìm Ninh Thương Vũ.”

Thịnh Minh Anh đang ngồi trên ghế da đen trả lời tin nhắn từ thư ký công ty, nghe tiếng con gái trong trẻo vọng từ cửa, bà ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Trĩ Thuỷ trong đôi mắt ngập tràn niềm vui nhìn mình, dưới ánh đèn rực rỡ càng trong suốt như pha lê.

Chỉ đối mắt trong vài giây thôi.

Thịnh Minh Anh liền nhận ra:

Lâm Trĩ Thuỷ đã thực sự trưởng thành—từ một đứa trẻ sơ sinh mẫn cảm, mỗi lần ra ngoài đều phải khử trùng toàn thân vì thể chất yếu ớt, thi thoảng lại ốm vặt … nay đã có thể độc lập sống tiếp, vững vàng bước đi trên đôi chân của chính mình.

Thịnh Minh Anh không còn phải giấu cô thật kỹ trong nhà, dè dặt nuôi lớn từng ngày, cũng chẳng còn phải lo sợ con gái mình sẽ đi vào vết xe đổ của Lâm Hy Quang — vì dung mạo mà nổi danh, rồi thu hút toàn những kẻ xuất thân danh giá nhưng mang tâm lý lệch lạc, ám ảnh và bạo lực, cuối cùng lại bị nhà họ Sở ở Giang Nam cưỡng ép chiếm đoạt đi mất.

Cũng không còn phải tự rằng từ khi Lâm Trĩ Thủy sinh ra, cơ thể đã yếu ớt hơn người, khiến bà chưa từng được yên lòng dù chỉ một giây.

Con gái rồi sẽ đến lúc trưởng thành, và phải rời khỏi nhà họ Lâm.

Còn bà vẫn sẽ ở lại đây, tiếp tục canh giữ cơ nghiệp mà Lâm Nghiễn Đường từng dốc lòng gìn giữ khi còn sống.

Ngón tay Thịnh Minh Anh vô thức mân mê hoa văn nổi trên chiếc bút máy trong tay, một lúc sau mới nhẹ nhàng buông xuống, như thể thực sự buông bỏ tất cả mọi can dự với cuộc đời Lâm Trĩ Thủy.

Bà khẽ nhếch đôi môi đỏ thắm, cất giọng dịu dàng: “Đi đi.”



Lâm Trĩ Thủy không vội lên đường đến Tứ Thành. Cô có một linh cảm rất rõ ràng, nếu Ninh Thương Vũ đã chịu cúi đầu, thì nhất định sẽ đích thân tới khu  cảng đón cô về.

Mà nhà họ Lâm vẫn còn mẹ và A Ương, bị bao nhiêu ánh mắt dòm ngó, chẳng phải nơi thích hợp để gặp lại nhau sau ngần ấy ngày xa cách.

Ninh Thương Vũ hẳn sẽ chọn căn biệt thự riêng trên đỉnh núi Thái Bình.

Lâm Trĩ Thủy không thể hoàn toàn chắc chắn, nhưng tự trấn an mình, đoán sai cũng không sao, nếu anh không tìm thấy cô ở nhà họ Lâm, sớm muộn cũng sẽ đến nơi này.

Trong đêm tối, tòa biệt thự rộng lớn ấy chìm hẳn vào bóng đen, không một ánh đèn sáng, vẫn y hệt mọi lần, như thể bị niêm phong vĩnh viễn, chẳng thấy bóng dáng một ai.

Cô đến rồi, lặng lẽ đứng dưới bậc thềm, nhìn cánh cổng lớn trước mắt thật lâu.

Không có cũng không sao.

Cô tự tiêu hóa nỗi hụt hẫng đang dâng lên mãnh liệt trong lòng, hít một hơi sâu, môi mím khẽ, nở một nụ cười nhẹ: Không sao, Ninh Thương Vũ rồi sẽ đến.

Ngay sau đó, cô tiếp tục bước lên bậc cao hơn, gót giày cao gõ nhịp đều trên đá, càng vào sâu, không gian càng tối mịt, càng khiến tà váy trắng tinh cô mặc tựa đóa sen nở rộ giữa màn đêm.

Vài giây sau, cô đứng trước cửa chính, đưa tay chuẩn bị nhập mật mã, vừa cong ngón chạm vào màn hình sáng bóng như gương, thì bất chợt một con đom đóm ánh vàng lấp lánh không biết từ đâu bay tới, lặng lẽ đậu lên khớp ngón tay trắng như tuyết.

Lâm Trĩ Thủy ngẩn người, theo phản xạ dừng tay lại.

Con đom đóm bé xíu ấy như một ngọn đèn nhỏ giữa màn đêm, từ từ chiếu sáng khe cửa, rồi nhẹ nhàng bay vút vào trong.

Cửa không khóa.

Biểu cảm cô chợt khựng lại, sau mới chậm rãi nhận ra điểm mấu chốt này.

Ngón tay cô khẽ run, thử đẩy nhẹ cánh cửa, thật sự mở được. Gần như ngay sau đó, cả căn biệt thự vốn đang chìm trong tĩnh lặng bỗng bừng sáng, đèn đuốc lấp lánh như sóng vàng dưới đêm sâu thẳm.

Đập vào mắt Lâm Trĩ Thủy *****ên là những đóa hồng đỏ, từ sàn đá cẩm thạch trong phòng khách, đến đèn chùm pha lê ở giữa, ghế sofa hay cầu thang đều được bao phủ bởi hàng loạt những đóa hoa rực rỡ và tráng lệ.

Nhìn kỹ hơn.

Mới phát hiện ra giữa rừng hồng tươi thắm ấy, nổi bật nhất lại là những bó hoa chế tác từ hồng ngọc, khảm ghép thành hình đóa hồng, sáng lấp lánh đến mức khó lòng đếm xuể, giá trị thẩm mỹ cực cao.

Là Ninh Thương Vũ chuẩn bị?

Anh đang ở đây?

Lâm Trĩ Thủy như bị vẻ đẹp choáng ngợp ấy làm cho ngẩn ngơ, một lúc sau mới phản ứng lại, theo bản năng bước lên phía trước, làn váy thướt tha lướt qua từng cánh hồng rơi trên sàn, cho đến khi cô bất chợt dừng lại.

Phía trước cách đó không xa.

Ninh Thương Vũ bước xuống từ cầu thang xoắn ốc, vẫn là bộ vest đen bóng, khuôn mặt với đường nét sắc lạnh cô từng thấy trong cuộc gọi video ban ngày. Những ánh đèn dát vàng treo dọc tường tựa những vì sao lấp lánh, phản chiếu lên gương mặt anh – đẹp đến mê hồn.

Khác với hình ảnh trên bản tin.

Giây phút này, bóng dáng anh chân thực vô cùng, đang đứng ngay trước mặt cô.

Tự nhiên, Lâm Trĩ Thủy cảm thấy một nỗi tủi thân dâng trào, đôi mắt theo phản xạ chớp nhẹ, cố tình né tránh không nhìn anh.

Mãi đến khi Ninh Thương Vũ sải bước đến gần, thấy cô cúi đầu, nghiêng mặt trốn tránh, anh lại hơi cúi xuống.

Lâm Trĩ Thủy hít thở thật khẽ, nhưng vẫn ngửi thấy hương tuyết tùng đậm trên người anh, từ chóp mũi lan xuống cổ họng rồi lan ra mọi ngóc ngách trong thân thể vốn mẫn cảm yếu ớt của cô.

Cô lặng im đứng đó, lông mi cụp xuống vẽ thành chiếc bóng thật đẹp.

Ninh Thương Vũ chăm chú ngắm nhìn cô, khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi bóng phản chiếu gần như lồng vào nhau. Anh giơ tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang buông thõng hai bên người cô.

Không phải một nụ hôn, mà là một sự nâng niu dịu dàng, như đang v.uốt ve báu vật quý giá, từ cổ tay mảnh dẻ mà lần xuống, dừng lại ở ngón áp út.

Lâm Trĩ Thủy không hiểu, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn anh.

Ninh Thương Vũ mỉm cười, hơi thở nóng hổi, cúi xuống hôn nhẹ lên khớp ngón tay cô.

Tuy không mãnh liệt như một nụ hôn cuồng nhiệt, nhưng hành động ấy lại khiến trái tim đang nghẹn ngào của Lâm Trĩ Thủy khẽ run rẩy. Cô mím môi, định mở lời.

Thì ngay giây sau đó, cô thấy anh quỳ một gối xuống giữa biển hoa hồng ấy.

Đôi mắt trong veo của Lâm Trĩ Thủy lập tức co rút, mũi giày cao gót dưới chân như không còn vững nữa, theo bản năng muốn lùi lại, nhưng tay bị anh nắm chặt, những ngón tay thon dài siết khẽ, không cho cô lùi bước.

Ninh Thương Vũ không cho phép cô trốn chạy.

Dù có kiêu ngạo đến đâu, dù là chú sư tử trẻ kiêu căng không bao giờ chịu khuất phục, thì rồi cũng có một ngày vì tình yêu mà cúi đầu. Tình yêu anh dành cho cô, cuối cùng đã chiến thắng cả quyền lực đã thấm sâu vào máu thịt mà anh mang trong người.

Tư bản tối thượng.

Cũng không bằng Lâm Trĩ Thủy.

Lâm Trĩ Thủy nhìn anh — trong bộ âu phục chỉn chu, lại đang quỳ gối, giống như đang cầu hôn cô, trong ngực bỗng trào dâng lên một thứ cảm xúc yếu mềm đầy bối rối, muốn gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng âm thanh thoát ra từ môi lại run nhẹ: “Anh đang làm gì thế?”

“Lâm Trĩ Thủy.” Ninh Thương Vũ gọi đầy đủ tên cô, rồi cúi xuống, lại hôn lên ngón áp út một lần nữa, giọng khẽ nhưng rõ ràng: “Em có muốn lấy anh không?”

Lâm Trĩ Thủy căng thẳng, đôi mắt vẫn còn chút mơ hồ, khẽ hỏi lại: “Chúng ta… chẳng phải đã là vợ chồng hợp pháp danh chính ngôn thuận rồi sao?”

“Không giống.” Ninh Thương Vũ khẽ vuốt ngón tay cô, ánh mắt màu hổ phách ẩn chứa cảm xúc sâu không thấy đáy, luôn luôn nhìn cô: “Là Lâm Trĩ Thủy, có nguyện ý lấy Ninh Thương Vũ không?”

Lâm Trĩ Thủy từng không tiếc dùng chiêu ly hôn như một ván cờ, chỉ để buộc một người đàn ông tham vọng đến cùng cực phải trao cho cô tình yêu.

Ninh Thương Vũ đã trao rồi.

Anh dâng lên toàn bộ khối tài sản kếch xù cùng quyền lực tối thượng dưới tay, từ linh hồn đến thể xác, cả đời này đều nguyện dâng hiến cho cô.

Lâm Trĩ Thủy có muốn lấy Ninh Thương Vũ không?

Người đàn ông ấy, cô có muốn không?

Toàn thân cô như bị đông cứng vì lời cầu hôn ấy, có cảm giác đến mạch máu cũng ngưng chảy, mãi sau mới dần có lại một chút sức lực, khe khẽ thốt ra: “Thật ra em đã tính sẵn rồi… nếu hôm nay qua sinh nhật mà anh vẫn không đến giảng hoà, thì… thì em sẽ về nhà họ Ninh tìm anh.”

Cô nhíu chặt mày, rõ ràng định giấu cảm xúc, không muốn khóc để phá hỏng bầu không khí, nhưng nước mắt lại chẳng nghe lời, bất chợt lăn dài từ đôi mắt hoe đỏ đầy tủi thân…

Những giọt nước mắt trong suốt lấp lánh, từng giọt lớn nối đuôi nhanhau rơi xuống, nhưng chưa kịp chạm vào cánh hoa hồng đã bị bàn tay còn lại của Ninh Thương Vũ nhanh chóng đỡ lấy.

Đến cả nước mắt của cô, anh cũng muốn chiếm hữu đến cùng.

Tất cả… đều là của anh.

Lâm Trĩ Thuỷ nhìn thấy cảnh đó, trong lòng đã hiểu rõ, kiếp này cô không còn đường lui, dù kết cục xấu nhất có là cô bình tĩnh mà tuyệt vọng chấp nhận cuộc hôn nhân thương mại không tình yêu này, ngoan ngoãn quay về nhà họ Ninh, trở thành một người vợ đảm đang, đức hạnh, hoàn hảo. Hay là cuối cùng Ninh Thương Vũ tự nguyện buông bỏ sự kiêu hãnh, bằng hành động thừa nhận rằng giữa họ thật sự có tình yêu…

Thì cô, cả đời này, cũng chỉ có thể thuộc về anh.

Món quà sinh nhật năm mười tám tuổi—là hôn ước từ trên trời rơi xuống—do anh ban tặng.

Món quà sinh nhật năm mười chín tuổi—là khối tài sản kếch xù và vinh quang tối cao lẫy lừng khắp Thái Bình Dương—cũng là anh cho.

Từ khi bước qua ranh giới của tuổi trưởng thành, tất cả những gì cô có đều bị Ninh Thương Vũ chiếm giữ, và đồng thời, cô cũng công bằng mà chiếm giữ tất cả của anh.

Cô và anh, đều vì nhau mà nhượng bộ, mà thoả hiệp.

“Em đồng ý.” Nước mắt Lâm Trĩ Thuỷ nhỏ xuống lòng bàn tay anh, giọng nói khẽ như thì thầm: “Là Lâm Trĩ Thuỷ, đồng ý lời cầu hôn của Ninh Thương Vũ.”

Dưới lầu là hàng vạn đoá hồng và hồng ngọc rực rỡ, trên lầu là chiếc nhẫn kim cương đặt nơi đầu giường giờ đây đã được đeo vào ngón áp út của cô.

Ninh Thương Vũ bế ngang eo cô lên, ôm chặt lấy, đặt cô xuống chiếc giường lớn phủ nhung đen mềm mại. Cúi đầu, anh như một mãnh thú hoang dã đã được thuần hoá, sống mũi cao thẳng dọc theo bàn tay trắng muốt của cô mà chậm rãi ngửi lấy, rồi tỉ mỉ đặt những nụ hôn kéo dài lên.

Từ gốc ngón tay mảnh mai, từng chút một, hơi thở nóng rực lan toả tới tận đầu ngón, như thể cảm xúc sôi sục sắp trào ra… Không một ngón nào bị bỏ sót, cho đến khi từng đầu ngón tay cô đỏ ửng lên dưới những cái hôn của anh.

Lâm Trĩ Thuỷ cảm nhận được rõ ràng, cô không thể kìm nén tình yêu dành cho Ninh Thương Vũ nữa, đồng thời cũng bị sự dịu dàng quá mức ấy làm cho rung động sâu sắc.

Dần dần, những ấm ức nghẹn nơi ngực đều tan biến, thay vào đó là thứ khoái cảm mềm mại len lỏi khắp cơ thể, cô thậm chí còn thầm thích cái cảm giác bị áp chế này, như được anh bao bọc toàn thân.

Ninh Thương Vũ cầm lấy chiếc nhẫn kim cương, biểu tượng cho tình yêu giữa họ, môi anh lại một lần nữa chạm nhẹ vào ngón áp út của cô, giọng trầm khàn khẽ hỏi: “Trĩ Thuỷ, có được không?”

Lâm Trĩ Thuỷ khẽ gật đầu.

Ngay sau đó, Ninh Thương Vũ trịnh trọng và nghiêm túc đeo chiếc nhẫn vào tận gốc ngón áp út của cô. Ánh hồng nhạt phản chiếu trên làn da trắng ngần, đẹp đến mức không thể diễn tả thành lời.

Kích cỡ vừa khít, hoàn hảo.

Lâm Trĩ Thuỷ thích thú ngắm nhìn, còn định đưa tay lên ngắm kỹ hơn, nhưng đã bị mười ngón tay thon dài mạnh mẽ của Ninh Thương Vũ đan chặt vào, ép xuống chiếc gối rộng lớn.

Anh cúi xuống, gương mặt điển trai áp sát, tiếp tục những nụ hôn chưa dứt ban nãy, lần này là môi chạm môi.

Một cặp vợ chồng mới cưới chưa đầy một năm, xa cách đã lâu, trong gian phòng chính tối om và rộng rãi này, điều gì sắp xảy ra, Lâm Trĩ Thuỷ đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Chỉ là lần trước tại khách sạn ở Ý, mọi chuyện không tiến triển được như mong đợi.

Lúc này đây, Ninh Thương Vũ lại kiên nhẫn như một người thầy khai sáng, khác hẳn với khi trước cố gắng tiến tới toàn bộ, giờ lại khéo léo chừa lại một phần, tiến dần từng bước.

Lâm Trĩ Thuỷ đan tay cùng anh không rời, trán áp trán, “Nói thật đi, tiệc sinh nhật bên nhà họ Triệu hôm đó, có phải anh cố tình đến không?”

Chuyện đó đâu thể nào trùng hợp đến vậy.

Mấy tháng trời cô chỉ ra ngoài duy nhất một lần, đến dự tiệc thôi mà cũng gặp anh ở đó.

Sau khi về lại khu cảng, Lâm Trĩ Thuỷ đã một mình nghĩ ngợi rất lâu về chuyện này, càng nghĩ càng thấy có điều bất thường. Nhưng vì đang giận nên cô mới cố nhịn, không trực tiếp đi hỏi.

Gân xanh nơi cổ Ninh Thương Vũ khẽ nổi, yết hầu chuyển động quyến rũ, “Nếu không thì sao? Anh rảnh đến mức đi nghe Triệu Đình Bích kể chuyện tình yêu với cô vợ ba của ông ta à?”

Lâm Trĩ Thuỷ cứ một mực đòi quay về nhà, suốt thời gian dài trốn mãi trong khu cảng, chẳng chịu ra ngoài.

Anh cũng giận.

Đợi mãi đến khi cô chịu ló mặt ra, anh lập tức theo sát không rời để tạo cảm giác hiện diện.

Nhưng đêm đó, vẫn là chia tay không vui vẻ.

Nghĩ đến đó, Ninh Thương Vũ lại cúi đầu hôn môi cô. Hồi đó còn bị cô cấm hôn, giờ thì dồn dập, quyết liệt như muốn bù lại tất cả, đến mức đầu lưỡi đỏ mọng của Lâm Trĩ Thuỷ tê rần, giọng nói bắt đầu rối loạn, đứt quãng: “Em biết ngay mà… anh đúng là hay nói một đằng, làm một nẻo… Đêm đó mặt thì lạnh như tiền, nhưng không phải đã đổi sang món Quảng cho em, còn cố tình tranh thủ ôm vai, ôm eo em nữa à.”

Ninh Thương Vũ bật cười khẽ, “Chẳng lẽ anh không được ôm chắc?”

Những gì anh đang làm lúc này, còn quá đáng hơn hôm đó cả trăm lần, sức nóng mãnh liệt ấy bộc lộ rõ nơi sâu nhất trong cơ thể cô.

Giọng nói của Lâm Trĩ Thuỷ ngừng lại khá lâu, rồi mới lấp lửng trong mê man: “Đêm đó, anh cũng đang đánh cược đúng không? Nếu em mềm lòng, cho anh chút sắc mặt dễ chịu, thì anh sẽ lập tức đưa em về.”

Ninh Thương Vũ không trả lời, nhưng hành động lại bất ngờ trở nên mãnh liệt hơn.

Rất rõ ràng, cô đã nhìn thấu tâm tư sâu kín mà anh giấu kín đến mức gần như không thể phát hiện ra.

Trong đầu Lâm Trĩ Thủy chợt thoáng hiện lên suy nghĩ: rất có thể buổi tụ họp nhóm bạn thân mà Hạ Nam Chi nhắc tới trước lúc rời đi hôm đó, thực chất là do Ninh Thương Vũ ngầm đứng sau sắp đặt.

Nếu lúc đó, trong bữa tiệc sinh nhật, cô chủ động tỏ ra nhún nhường, thì Ninh Thương Vũ chắc chắn sẽ giữ nguyên thái độ kiêu ngạo của mình, nhân cơ hội ấy để đưa cô đến một nơi khác, tạm thời hòa giải mối quan hệ lạnh nhạt suốt bao tháng qua. Rồi thuận theo lẽ thường, anh sẽ đưa cô trở lại Tứ Thành.

Chỉ tiếc là, khi đó cô không chịu đi.

Vì thế, Ninh Thương Vũ đành thay đổi kế hoạch, đưa cô về khách sạn — nơi mà giữa hai người, diễn ra một trận chiến âm thầm, ngấm ngầm giữa những người đã là vợ chồng.

Lâm Trĩ Thủy lại bất chợt nhớ ra, có lẽ khi đó Ninh Thương Vũ vốn không hề chuẩn bị sẵn gì cả. Thứ ở khách sạn hôm đó, đối với anh, quá chật. Anh đã thử dùng, nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát ném đi với vẻ mặt lạnh lùng.

Mà có lẽ, anh cũng không ngờ — cô còn “chật” hơn thế nữa.

“Anh đúng là…” Lâm Trĩ Thủy không tiếp tục hồi tưởng về những điều không vui của đêm đó nữa, cô bất chợt ngẩng khuôn mặt ửng hồng còn vương hơi ẩm lên, khẽ cất tiếng bằng giọng mũi nhẹ nhàng: “Lòng dạ anh thật cứng rắn. Một lời dỗ dành cũng không chịu nói. Em thậm chí còn từng nghĩ, nếu chủ động trở về bên anh, chắc chắn những ngày tháng sau này sẽ rất khó sống… cứ vài hôm lại bị anh lạnh nhạt, giận dỗi.”

“Ai thích thì cứ việc mặt lạnh?” Ninh Thương Vũ đưa ngón tay dài thon lên bóp nhẹ má cô. Khuôn mặt này — cảm xúc biến đổi còn mãnh liệt hơn cả đôi mắt pha lê trong vắt kia. Vui, buồn, giận, đau… mọi cung bậc cảm xúc như đều đâm thẳng vào ***** anh, khiến anh chẳng thể nào nhẫn nhịn nổi, mỗi một khoảnh khắc thay đổi là mỗi một lần khiến anh mất kiểm soát.

Lâm Trĩ Thủy thì tuyệt đối không chịu thừa nhận.

Cô chủ động vòng tay ôm lấy chiếc cổ cao thẳng của anh, khiến khoảng cách giữa hai người càng thêm gần gũi, khẽ nói: “Tất nhiên là anh rồi. Vậy mà còn nói lời cay nghiệt, bảo sẽ không bao giờ đặt chân tới khu cảng nữa. Anh có biết không, trước kia ngày nào em cũng ngồi ở quảng trường, giữa gió rét, để cho bầy bồ câu ăn, chỉ để chờ anh tới. Em đã đợi khổ sở đến mức nào không?”

“Rồi kết quả thì sao?”

“Là anh, Ninh Thương Vũ sao?”

“Anh vừa đến đã dọa nạt em, không phải từng nói sẽ không đặt chân tới khu cảng nữa sao?” 

“Thế thì xin hỏi, người đang đứng đây bây giờ là ai? Là Ninh Thương Vũ, hay là… chồng em?” Giọng nói của anh trầm khàn bật ra từ cổ họng, lúc bàn tay bắt đầu nâng cơ thể cô lên khỏi tấm đệm nhung đen, uốn cong như cành liễu mềm mại nhất mùa xuân: “Là người hợp pháp có thể được ngủ với em, hết lần này tới lần khác, khiến em…”

Lâm Trĩ Thủy lập tức cắn vào môi anh, cố ý cắn đến khi có chút vị máu thoảng nhẹ, “Không được nói ra.”

Ninh Thương Vũ bật cười không thành tiếng. Mười mấy phút sau, khi cảm nhận được Lâm Trĩ Thủy đang run rẩy kịch liệt, đợi đến khi cô dần mất đi sức lực để cắn, anh lại cúi đầu, đặt nụ hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cô.

Đôi môi anh bao lấy đốt ngón áp út, từng chút một, từng tấc một, truyền hơi ấm cháy bỏng lên từng phần da thịt, đưa cả chiếc nhẫn kim cương tượng trưng cho cuộc hôn nhân từng bên bờ vực sụp đổ, giờ đây cuối cùng cũng đã ổn định trở lại, vào trong đó.

Lâm Trĩ Thủy nhìn đến sững sờ, cả một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Giây phút ấy, cô hoàn toàn bị hành động vừa dịu dàng vừa mê hoặc đến cực điểm của Ninh Thương Vũ hút hồn.

Không ai có thể cưỡng lại được sức hút của anh.

Cô cũng vậy.

Tới tận nửa đêm.

Lâm Trĩ Thủy cuối cùng đã thực sự tiếp nhận anh một cách trọn vẹn. Cô kiệt sức đến mức tê dại, như một chú động vật nhỏ, tự mình rúc vào nơi cô cho là tổ ấm an toàn và ấm áp nhất thế gian — là vòng tay của Ninh Thương Vũ.

Cô ôm anh hết lòng, đến cả sợi tóc cũng vương mùi bách tùng đậm đặc, rồi yên tâm chìm vào giấc ngủ sâu.

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Trĩ Thủy và Ninh Thương Vũ là mối quan hệ bình đẳng, tình yêu giữa họ cũng vậy. Cô đã chọn cách thỏa hiệp để quay lại bên anh, thì anh cũng đồng thời cúi đầu vì tình yêu.